CHƯƠNG 1553: EM THẬT ĐÚNG LÀ TRÂU BÒ.
-Tốt rồi … Lâm bí thư, giao tiếp công tác cũng chỉ có vậy, chúc cô may mắn nhé.
Trần Bỉnh Thái khép lại máy vi tính xách tay của mình, tựa như là rất nhẹ nhàng..
-Cảm ơn Trần bí thư, tôi tiễn anh đi.
Lâm Xuân Hiểu đứng lên nói ra.
Trần Bính Thái cười cười đứng lên nhìn chung quanh, lúc sắp ra cửa đột nhiên đứng lại, quay người đối với Lâm Xuân Hiểu nói ra:
-Lâm bí thư, cô đối với Đinh Trường Sinh có quen biết không?
-Ồ? Sao vậy? Cũng có thể nói là quen thuộc, chúng ta đều là từ thành phố Bạch Sơn tới, Trần bí thư, có phải là có chuyện gì muốn nói?
Lâm Xuân Hiểu sững sờ, chợt như là hiểu ý tứ của Trần Bỉnh Thái.
-Ai ..hắn khó mà cùng nhau làm cộng sự, tôi không biết về sau sẽ như thế nào, lúc Thạch bí thư chưa đi, hắn tại Hồ Châu ngang ngược kiêu ngạo vô cùng, không để bất luận ai vào mắt, nhưng bây giờ Thạch bí thư đi rồi, hắn có chút ít co vòi lại, cho nên tôi khuyên cô vẫn cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Trần Bỉnh Thái nói xong câu đó, lại cảm thấy đánh giá Đinh Trường Sinh như vậy là còn quá nhẹ, nhìn ra cửa một chú , lại đi đến bên cạnh Lâm Xuân, nhỏ giọng nói ra:
-Hắn giờ giống như chó điên vậy, gặp ai cắn nấy..
-Ha ha… điều này tôi biết rồi..À.. Trần bí thư, Đinh Trường Sinh còn có một ngoại hiệu là Đinh Nhị Cẩu ông có biết không?
-Đinh Nhị Cẩu? Chưa nghe nói qua, bất quá khoan hãy nói, rất phù hợp với tính cách của hắn.
Trần Bỉnh Thái nói xong cười ha ha rồi kéo cửa đi ra .
-Lâm bí thư , thôi khỏi tiễn, tôi đi trước, ngày khác gặp lại.
Trần Bỉnh Thái ngược lại nhìn thấy rất ung dung..
Trần Bỉnh Thái sở dĩ nhắc nhở Lâm Xuân Hiểu như vậy, một là bởi vì ông không biết giữa Đinh Trường Sinh cùng Lâm Xuân Hiểu có ân oán, hai là cũng vì xu nịnh Lâm Xuân Hiểu, bởi vì Trần Bỉnh Thái đã sớm biết Lâm Xuân Hiểu này là ái tướng tâm phúc của La Bàn Hạ, thậm chí cỏn cho là Lâm Xuân Hiểu đã nằm dưới háng của La Bàn Hạ, chứ làm gì mà lãnh đạo đi tới đâu, thì Lâm Xuân Hiểu cùng đi tới đó, trong khi không có thân thích họ hàng gì, đánh chết cũng không ai tin là không có gì…
La Hương Nguyệt nhìn thấy Trần Bỉnh Thái đi rồi, thì lách người tiến vào phòng làm việc của Lâm Xuân Hiểu.
-Đã bàn giao xong rồi hả chị?
- Ừ, khu đang phát triển thật đúng là một cục diện rối rắm, hiện tại ngoại trừ Đinh Trường Sinh lấy được từ thành phố một khoảng trăm vạn nguyên tiền, mua xe bỏ ra mất hết mấy trăm ngàn, hiện tại trương mục tiền còn lại rất có hạn, xem ra cuộc sống của chúng ta không dễ chịu rồi, bất quá hy vọng cuộc sống như thế này sẽ không quá lâu …
Lâm Xuân Hiểu lại nghĩ tới tại văn phòng La bí thư, Đinh Trường Sinh thổi ra một tỉ nguyên tiền đầu tư, nàng có chút hưng phấn .
-Úi trời . chị của em, cái miệng của Đinh Trường Sinh chỉ là nói cho có, bộ chị quả thật tin tưởng hắn nói chuyện đầu tư đó à?
La Hương Nguyệt đã vừa bực mình vừa buồn cười hỏi.
-Cái này là chính bản thân hắn tự lập quân lệnh, đến lúc kết thúc thời gian mà không thành, thì hắn còn có mặt mũi nào mà ở lại tại khu đang phát triển nữa hả?
Lâm Xuân Hiểu liếc La Hương Nguyệt nói ra .
-Ai ,….không biết các người đang suy nghĩ cái gì, lúc đó em ngồi xe của Đinh Trường Sinh, trên đường hắn nói với em không ít sự tình, trong đó có một sự tình rất trọng yếu, hắn nhờ em chuyển lời cho em . . .
Nghe xong La Hương Nguyệt nói lại,
Lâm Xuân Hiểu thật lâu không nói gì .
-Hương Nguyệt…. em đối với lời nói của hắn, thì ý của lời này là thật hay là giả? Có độ tin cậy cao không?
Lâm Xuân Hiểu hỏi.
- Dù sao cũng đã lâu không gặp hắn, cho nên lời này, em chỉ tin một nửa, tiểu tử này, hiện tại quỷ vô cùng, so vơi lúc còn ở huyện Hải Dương thì quỷ hơn nhiều, cũng không biết là học được từ ai, bây giờ lúc nói chuyện với hắn thì em chỉ tin có một nửa, có đôi khi còn cảm thấy tin ít hơn một nửa đấy…
-Ặc… em nói như vậy không hợp với thói thường của em sao?
-Ha ha…. đúng rồi, vừa rồi lúc chị cùng Trần Bỉnh Thái bàn giao, em nhìn thấy Đường phó chủ nhiệm phòng tổ chức cán bộ ngồi tại trong văn phòng Đinh Trường Sinh rất lâu, hơn nữa Đinh Trường Sinh còn đem nàng tiễn đưa xuống tận dưới lầu đây này.
La Hương Nguyệt trừng mắt, tựa như là phát hiện được chuyện rất động trời vậy.
-Hả ? Đường chủ nhiệm đã đi rồi sao?
-Đúng vậy, đi rồi …
-Um…bận bàn giao, nên chậm trễ tiễn đưa Đường phó chủ nhiệm rồi.
Lâm Xuân Hiểu nói .
- Có sao đâu, đã có Đinh Trường Sinh tiễn đưa là được rồi.
-Em không biết, Đường Linh Linh bây giờ là phó chủ nhiệm, nhưng trước đó chủ nhiệm Cố Thanh Sơn cùng với bí thư Thạch Ái Quốc đã đề nghị lên tỉnh đề cử cho nàng làm chủ nhiệm phòng tổ chức cán bộ, điều này nói lên cái gì? Điều này nói rõ cái Đường phó chủ nhiệm này rất có môn đạo, hơn nữa nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, cho dù là nàng không đảm đương được chức vụ chủ nhiệm tổ chức cán bộ thành phố, thì trong ban thường vụ phó chủ nhiệm cũng là trong tay của nàng, em chờ xem sẽ biết.
Lâm Xuân Hiểu cau mày nói .
-Trách không được Đinh Trường Sinh bưng bợ nàng nhanh như vậy?
La Hương Nguyệt thầm nói .
-Đinh Trường Sinh cùng nàng quen thuộc đó là điều đương nhiên, Cố Thanh Sơn là thấy của Đường phó chủ nhiệm, mà Cố Thanh Sơn lại là cha nuôi của Đinh Trường Sinh, tuy Cố Thanh Sơn chết rồi, nhưng cái tình cảm đó vẫn còn, em minh bạch chưa?
-Ai …Đinh Trường Sinh này, đến đây một thời gian, tích lũy được nhân mạch cũng thật là đáng sợ ah.
Lâm Xuân Hiểu nghe La Hương Nguyệt nói như vậy, không có lên tiếng, một hồi sau chợt nhớ nói ra:
-Triệu tập thành viên ban ngành, chúng ta họp …
Thật ra thì Lâm Xuân Hiểu vừa tới, tất cả mọi người không nhận ra Lâm bí thư mới tới là ai, cái hội nghị này là do Đinh Trường Sinh chủ động đề nghị họp, sau đó hắn để cho Lâm Xuân Hiểu phát biểu, thì mọi người liền đều biết nàng là bí thư mới tới, về sau công việc bắt đầu khai triển mở rộng như thế nào là do bí thư làm, còn Đinh Trường Sinh thì sẽ ra vẻ mình cái gì cũng không biết . .
La Hương Nguyệt thông báo cho Trương Minh Thụy phòng làm việc nói Lâm bí thư muốn họp, vì vậy rất nhanh mọi người đến ngay trong phòng ngồi xon .
-Bắt đầu đi.
Lúc La Hương Nguyệt cùng Lâm Xuân Hiểu tiến đến , cũng ngồi xuống bàn , Đinh Trường Sinh nhìn thoáng qua Lâm Xuân Hiểu, sau đó nói
Lâm Xuân Hiểu gật đầu, không nói gì.
- Mời Lâm bí thư phát biểu.
Đinh Trường Sinh liền một câu như vậy xem như là đã xong, không có mở đầu, không có giới thiệu, không có nói nhảm.
Lâm Xuân Hiểu cũng là sửng sờ, đây là chủ trì hội nghị sao? Đây không phải làm cho người ta khó chịu nổi sao? Ít nhất thì hắn cũng phải giới thiệu qua một chút… thì mình mới dễ dàng tiếp nối để phát biểu, Đinh Trường Sinh làm vậy khiến cho Lâm Xuân Hiểu rất là căm tức, nhưng ngay lúc bây giờ không thể xé mở mặt, nếu như bí thư và chủ nhiệm ngay tại lễ ra mắt đầu tiên liền xé mở mặt, như vậy thì lộ ra trình độ của mình quá thấp hơn nữa sẽ cho mọi người lầm tưởng cho mình là một người đàn bà không tốt chung đụng giao tiếp. .
Hồ Giai Giai ngồi tại bên cạnh Đinh Trường Sinh, chậm rãi viết một câu trên giấy đưa cho Đinh Trường Sinh:
“ Em thật là trâu bò..”