CHƯƠNG 1556: MẸ NUÔI CẢNH GIÁC.
Đinh Trường Sinh nhìn qua, thấy mộ phần thông thường thì chỉ có thể là để một hủ tro cốt, còn làm thêm một khối mộ bia nhỏ thì sẽ không có chỗ để tế điện.
Đinh Trường Sinh thấy sao má giống như mua phòng ốc, phải lựa chọn mét vuông, bất quá lại nghĩ, thì đây cũng là mua phòng ốc, chỉ có điều đây là cho mua phòng ốc cho người chết mà thôi .
-Anh xem cái này mộ phần này thế nào, tổng cộng là bốn mét vuông, đây một mộ phần dành cho gia đình, tương lai về sau người một nhà cũng có thể ở cùng một chỗ , nếu như nếu mua một mộ phần thông thường, thì có thể tương lai phải ở riêng hai nơi khác nhau.
-Vậy, một phần này bán như thế nào?
Đinh Trường Sinh chỉ vào một mộ phần hình mẫu hỏi.
-Tiên sinh …anh thực thật tinh mắt a, khối mộ phần này, hiện tại bán giá tốt nhất , mỗi mét vuông năm vạn nguyên, chỉ tính đất chưa tình tiền xây mộ, nếu làm giống như hình mẫu này, phải thêm hai vạn nguyên, cam đoan xây giống như đúc, hơn nữa khắc chữ trên tấm bia đều là do chúng tối mời nhà thư pháp danh tiếng từ trên tỉnh viết ra…
-Được rồi, cứ như vậy đi, hai mươi vạn tình luôn tiền công xây mộ phần, đến lúc đó tôi nhờ bên cục vật giá xét duyệt thoáng một chút, nhìn xem anh có bán đắt hay không?
Đinh Trường Sinh lên xe , quay đầu cười nói .
-Hảo hảo … tiên sinh ….được rồi hai mươi vạn, vậy chúng ta làm luôn thủ tục nhé?
Người đàn ông trung niên hói đầu biết mình hôm nay không thể vòi được them tiền rồi…
-Anh tranh thủ thời gian làm cho xong mộ phần, trước ngày mồng một tháng nămthì phải xây xong.
-Được…
Đinh Trường Sinh lái xe đi đến nhà của Dương Hiểu, trước khi đến hắn vào trong siêu thị mua không ít đồ ăn, cũng không biết Dương Hiểu mấy ngày vừa qua trôi qua như thế nào, chồng thì chết, con gái bỏ nhà ra đi đến bây giờ cũng chưa có liên lạc được, tuy Đinh Trường Sinh rất lo lắng, nhưng hắn biết rõ tính tình Cổ Hiểu Manh, chỉ cần nàng không muốn gặp người...thì người sẽ tìm không thấy nàng.
Với lại Đinh Trường Sinh đã nhờ Lưu Chấn Đông điều tra, Cổ Hiểu Manh đúng là đã xuất cảnh rồi, hơn nữa tra ra được chuyến bay đi đến Thụy Sĩ, không biết nàng vì cái gì mà lại chạy đến Thụy Sĩ .
Đinh Trường Sinh hai h tay đều xách đầy đồ đạc, còn có mang theo một con gà ác, cho nên chỉ dùng chân đá cánh cửa để báo, cũng không biết lúc này Dương Hiểu có ở nhà không .
-Trường Sinh là con à?
Một lát sau, cửa mở ra, Dương Hiểu tiều tụy xuất hiện ở cửa ra vào .
Vì ở nhà một mình nên Dương Hiểu chỉ mặt một thân váy ngủ màu đen mỏng, dáng người tuyết trắng uyển chuyển mơ hồ có thể thấy được bên trong, da thịt bảo dưỡng mượt mà cùng dáng người ma quỷ lồi lõm hấp dẫn, thông qua màu đen váy ngủ phụ trợ, càng thêm hiện ra đường cong mỹ diệu, trước ngực đôi bâu vú không mang áo ngực hơi rung động, giờ phút này cơ hồ không hề che dấu, chẳng những no đủ sung mãn, hơn nữa trên đỉnh núi hai khỏa anh đào đứng thẳng lấy…
-Mẹ nuôi, con đến thăm xem mẹ ra sao rồi..
Đinh Trường Sinh mang theo đồ đạc vào trong, đem đồ vật bỏ trên bàn cơm, sau đó tới phòng khách.
-Con bận rộn công việc, cũng không cần đừng tới đây đâu, cứ chạy tới chạy lui, coi chừng lại có phiền toái ah.
-Mẹ nuôi …con phải chiếu cố đến mẹ nuôi, đây cũng là trách nhiệm của con, con thấy sắc mặt của mẹ không tốt lắm, thân thể có phải là không thoải mái hay không vậy?
Đinh Trường Sinh quan tâm hỏi .
-Không có việc gì, chỉ là trong nội tâm không được dễ chịu.
Dương Hiểu nói ra .
Đinh Trường Sinh đi tới, ngồi ở bên người Dương Hiểu, nàng lộ vẻ cảm thấy rất không được tự nhiên khi nhận thấy mình đang ăn mặc sơ sài mỏng manh trước mặt Đinh Trường Sinh, liền muốn đi vào bên trong thay váy áo, nhưng lại bị Đinh Trường Sinh nắm giữ tay lại ..
-Mẹ nuôi … con không còn mẹ , chỉ có mẹ là mẹ nuôi, hãy để cho con có cơ hội tẫn hiếu được không? Chị Hiểu Manh không có ở đây, con chính là con trai của mẹ nuôi, có chuyện gì mẹi muốn thì cứ nói mẹ nuôi nếu không nói ra thì làm sao con biết được, con là thanh niên, không có tính tỉ mỉ như các cô gái để mà suy đoán ra được, nếu mẹ không nói, thì con có thể thật sự không biết mẹ cần cái gì.
Đinh Trường Sinh một bên nhẹ nhàng vừa nói, một bên xoa xoa vỗ bề sau lưng Dương Hiểu.
Lúc mới bắt đầu Dương Hiểu không được tự nhiên, dù sao nàng cùng với Đinh Trường Sinh không phải là mẹ con ruột, hơn nữa Đinh Trường Sinh lại là một thanh niên đã trưởng thành, hơn nữa còn có trước đó giữa nàng và hắn đã phát sinh ra ít chuyện gần gủi, nhất là lần hắn ngủ tại nhà trên salon mà Dương Hiểu đến giờ vẫn nhớ rất rỏ ràng, lần đó lúc nàng vô tình vùi đầu khóc lóc làm cho cái chăn rơi xuống lộ cái quần đùi của hắn ra ngoài, khi gò mà của nàng cham vào một cây thịt to lớn thì giật mới giật mình, chỉ một thoáng ngây người cũng quá đủ thời gian để cho cây thịt to lớn kia chạm đến khóe môi của nàng, từ đó khiến cho Dương Hiểu đối với Đinh Trường Sinh vẫn luôn là có sự phòng bị .
Dần dần, thân người Dương Hiểu hơi nóng lên, Đinh Trường Sinh cũng đã thuận thế buông lỏng bàn tay ra , bởi vì hắn đã nhìn thấy trong ánh mắt Dương Hiểu cảnh giác, đây là ánh mắt của một người đàn bà hoảng hốt, hắn không muốn lại thêm một lần nữa làm cho nàng gia tăng gánh nặng trong lòng từ sau cái vụ trên ghế slon ngủ lại trong nhà Cổ gia.
-Mẹ cứ ngồi đây, để con đi nấu cơm.
Đinh Trường Sinh đi vào phòng bếp, đem đồ vật bỏ hết vào trong tủ lạnh, lúc này trong tủ lạnh cũng đã rỗng tuếch, thật sự là không biết mấy ngày vừa qua cũng không biết Dương Hiểu ăn cái gì nữa….
Chỉ trong chốc lát, Dương Hiểu nghe thấy từ trong phòng bếp phát ra âm thanh lụp cụp, liền đứng lên đi đến cửa phòng bếp, thì nhìn thấy Đinh Trường Sinh đang tìm lấy cái thớt để làm gà ác .
-Trường Sinh, có muốn mẹ nuôi hỗ trợ gì không?
Dương Hiểu hỏi.
-Không cần, để con làm món súp gà ác, trong khoảng thời gian vừa qua mẹ lao tâm lắm rồi, uống chút súp gà ác bồi bổ thân thể
Đinh Trường Sinh vừa cười vừa nói, lúc này cái thớt đang treo gần nơi Dương Hiểu đứng, nên nàng thuận tay cầm lấy mang đến cho Đinh Trường Sinh, lúc Dương Hiểu xoay người sang chỗ khác, cái quay người lại này, bờ mông no mẩy tròn trịa qua cái váy ngủ mỏng trong nhà thoáng cái nhìn một cái không sót gì, cái qυầи ɭóŧ nho nhỏ không có thể bao trùm hết cái mông mềm màu mỡ, cho dù Dương Hiểu là mẹ nuôi, nhưng đúng là một người đàn bà phong vận mỹ phu nhân!
-Vậy mẹ nuôi đi ra ngoài vậy…
Dương Hiểu tựa hồ không biết rõ cái mông thành thục đẫy đà của mình trong lúc này mà nói có bao nhiêu là lực hấp dẫn.