CHƯƠNG 1565: ĐỪNG ĐI THỬ NHÂN TÂM.
Trước ngày lễ Quốc Tế Lao Động một ngày, Đinh Trường Sinh đã gặp Lâm Xuân Hiểu xin nghỉ, sau đó lái xe quay trở về thành phố Bạch Sơn, chủ yếu là đã đáp ứng Miêu Miêu ngày lễ mang nàng đi chơi, hắn đã nói nên phải giữ lời , vì thế hồi trở lại Bạch Sơn để đón cô gái nhỏ này.
Nhưng tại thời điểmày cũng chưa vội đi đến Bạch Sơn, mà là chạy thẳng về quê quán Hải Dương một chuyến, đã thật lâu chưa có trở về rồi, nơi đó có một người mà hắn rất là lo lắng.
Vừa mới dừng xe, liền nghe được từ trong sân nhà Vương Gia Sơn truyền đến tiếng đàn bà cười khúc khích, chỉ là tiếng cười này tựa hồ như tiếng mèo cái động dục vậy, lúc mới bắt đầu Đinh Trường Sinh tưởng rằng Trần Lệ Hồng đang ở chỗ này, nhưng lúc đẩy cổng sân thì phát hiện tiếng cười này là của Liễu Sinh Sinh, lúc này Vương Gia Sơn cđang hướng dẫn Liễu Sinh Sinh cắt lá thuốc thảo dược.
Một trước một sau, Liễu Sinh Sinh khom người ở trước cái bàn, cái mông lớn cong vễnh lên, Vương Gia Sơn ở phía sau chồm sát, tay phải cầm lấy tay Liễu Sinh Sinh giữ lấy con dao cắt thuốc, tay trái giữ tay nàng đang giữ lá thảo dược, bên dưới hạ thể của Vương Gia Sơn rất chân thành dính sát vào khe mông của Liễu Sinh Sinh mà ma sát, Đinh Trường Sinh bỗng nhiên có một loại cảm giác dường như hai người bọn họ đã chân thành thân mật từ mấy đời rồi vậy.
Bà mẹ nó, sẽ không thân mật đến thế chứ, Liễu Sinh Sinh là đàn bà của người đàn ông khác, nhưng bây giờ cùng với Vương Gia Sơn rõ ràng có động tác quen thuộc như vậy, chuyện này giờ như thế nào đây, mình làm sao gặp Ngô Minh An để nói chuyện đây chứ?
-Ồ …tiểu Đinh, em làm sao mà có thời gianh rãnh để mà quay về đây vậy?
Liễu Sinh Sinh phát hiện Đinh Trường Sinh bước vào, thoáng cái giật mình rồi vui mừng hỏi.
-Em về để thăm ông nội, sức khỏe của ông nội dao này như thế nào rồi? Vẫn tốt đó chứ?
Đinh Trường Sinh nhìn thấy Vương Gia Sơn mặt đỏ lừ lừ, thoạt nhìn qua tinh thần tốt cực kì, không biết có phải là do đang cùng Liễu Sinh Sinh quan hệ hay không, còn lúc Liễu Sinh Sinh quay lưng, làn vải cái quần vừa rồi bị ép dính chặt vào khe đít của Liễu Sinh Sinh tạo thành một cái rãnh sâu vẫn còn có thể thấy rỏ ràng, nếu mà quả thật như vậy, chính mình đến chậm thêm vài ngày, không chừng là các người sẽ sinh ra đứa bé đến nơi rồi…
-Xú tiểu tử, cháu còn nhớ đến bộ xương già này a, đây là nhờ có cô Liễu ở chỗ này mà tinh thần của ông mới tốt như vậy..
Vương Gia Sơn đối với Liễu Sinh Sinh nói thẳng ra như vậy, Đinh Trường Sinh nghe qua thật là sửng sốt.
- Hai người trước trò chuyện đi, cháu đi nấu cơm.
Liễu Sinh Sinh biết rõ quan hệ Đinh Trường Sinh cùng Vương Gia Sơn, Đinh Trường Sinh lâu như vậy không có trở lại, Vương Gia Sơn khẳng định là có không ít lời muốn nói cùng với Đinh Trường Sinh, cho nên biết điều tránh đi mà nấu cơm .
Quả nhiên, Vương Gia Sơn vừa thấy Liễu Sinh Sinh tiến vào phòng bếp, lập kéo lấy Đinh Trường Sinh đến góc bàn ngồi xuống, tại nơi đây bình thường là chỗ ăn cơm của Vương Gia Sơn cùng Liễu Sinh Sinh, hoặc là uống trà trò chuyện phiếm, Đinh Trường Sinh còn nhìn thấy trên mặt bàn còn bày biện bộ cờ, xem ra cuộc sống lão gia tử lúc này đó là nhiều nhiều màu sắc ah.
-Tiểu tử, Trần bác sĩ đã lâu không thấy tới đây, hai đứa cháu không phải có chuyện gì rồi chứ ?
Vương Gia Sơn vẫn còn băn khoăn về chuyện để cho Đinh Trường Sinh lấy Trần Lệ Hồng.
-Ông nội , việc này cháu đã nói qua rồi, để con tự làm chủ, việc này về sau đừng nói nữa, cháu cùng nàng không có duyên phận, hơn nữa nếu nàng nghe ông nói như vậy, vạn nhất tưởng thật, đây không phải là làm chậm trễ chuyện của người ta sao?
-Cháu làm chủ cái rắm, cháu đã lừa gạt ông nhiều năm rồi, nói sẽ sinh đứa bé cho ông, đứa bé đâu? Đừng nói là đứa bé, ông thấy cháu bây giờ ngay cả vợ cũng còn không tìm được, lấy đâu ra có đứa bé? Ông còn có thể sống bao lâu nữa mà chờ?
Vương Gia Sơn ngữ khí trầm thấp nói ra.
Đinh Trường Sinh thấy thế, cũng không biết làm sao an ủi, nhưng lại nghĩ tới vừa rồi lúc vào sân thấy cái tràng cảnh kia, vì vậy tâm động liền hỏi:
-Này ông.. ông và chị Liễu có gì xảy ra không vậy? Cháu nói cho ông biết, chị Liễu đã có đàn ông của mình, ông đừng có mò mẫm làm ẩu a?
-Mò mẩm cái rắm, ông lớn tuổi như vậy rồi, thì cùng Liễu Sinh Sinh có thể có chuyện gì chứ? Cùng lắm thì ông cùng Liễu Sinh Sinh chỉ là bạn vong niên, cô ấy dạy ông hát hí khúc, ông dạy cô ấy thuật dưỡng sinh, chúng ta không ai thiếu nợ nhau, hiểu chưa?
Vương Gia Sơn mặt già đỏ lên, bị Đinh Trường Sinh vừa lúc nhìn thấy.
Hừ hừ .. ông dạy nàng dưỡng sinh, nàng dạy ông hát hí khúc, chỉ đơn giản như vậy sao, Đinh Trường Sinh ánh mắt quái dị nhìn Vương Gia Sơn, hắn cảm thấy việc này không có đơn giản như vậy qua hình ảnh của hai người vừa rồi, nếu hắn đếm chậm một chút, không chừng ông đã lột quần của Liễu Sinh Sinh xuống rồi đút cái vật kia vào rồi, với cái tư thế thuận lợi như vậy….nhưng lão gia tử là trưởng bối của mình, mình cũng không tiện truy hỏi kỹ càng cái sự việc này..
Chỉ là hắn rất lo lắng , vạn nhất Liễu Sinh Sinh cùng lão gia tử thật sự là quấn lấy nhau, thì mình làm như thế nào gặp Ngô Minh An để bàn giao đây ah .
Không được, chính mình phải tìm cơ hội cùng nói chuyện với Liễu Sinh Sinh, Liễu Sinh Sinh không có thể cứ như vậy ở chỗ này rơi xuống, thật ra thì nếu hai người bọn họ nếu đều tự nguyện ý, thì mình cũng không thể nói cái gì được, nhưng Liễu Sinh Sinh mới hơn 40 tuổi, còn Vương gia Sơn Tướng đã 70 rồi, thì thật sự có thể dài lâu với nhau được hay sao chứ?
Đó là chưa nói đến lúc đó Vương Gia Sơn động chân tình rồi, còn Liễu Sinh Sinh hất tay một cái bỏ đi, Vương Gia Sơn bị bệnh tương tư thì lại chết dở a…
Ăn cơm trưa xong, Vương Gia Sơn đi ngủ trưa, Liễu Sinh Sinh ở cửa dưới cùng Đinh Trường Sinh uống trà, Liễu Sinh Sinh mang lấy một đôi giày vải, một thân bộ quần áo thun bó sát, làm cho bộ ngực no đủ căng phồng, phía dưới cái gò mu căng phồng lên như cái bánh bao, thậm chí còn thấy luôn cả đường hằn cái khe nhỏ, lại làm cho Đinh Trường Sinh nhìn thấy còn chảy nước miếng, đương nhiên nước miếng theo nước trà nuốt xuống.. .
-Chị có tính toán khi nào thì đi chưa?
Đinh Trường Sinh hỏi .
-Đi? Đi chỗ nào?
Liễu Sinh Sinh cười hỏi .
-Vậy chị định ở chỗ này sống hết đời sao, lão gia tử cũng đã ngoài bảy mươi tuổi rồi, cùng không cùng được với chị bao lâu…
Đinh Trường Sinh không nói trực tiếp ra, Vương Gia Sơn đã bảy mươi, lại còn trải qua giải phẫu, thì còn có thể sống được bao lâu nữa, đây là chuyện không thể nói thẳng ra, cho nên Đinh Trường Sinh chỉ nói qua một chút cho Liễu Sinh Sinh hiểu.
-Ha ha, chị biết em đang có suy nghĩ gì? Ai …vì sao đàn ông các người cứ hướng về cái phương diện kia mà nghĩ đến, chị cùng lão Vương chỉ là thuần khiết tựa như bằng hữu, em không ở nơi này, nên không biết lão Vương chỉ có một mình ở chỗ này có bao nhiêu là cô độc, lúc chị mới tới đây, lão Vương căn bản không cười, nhưng hiện tại bây giờ thì em nhìn xem một chút đi, lão Vương đã luôn cười rồi, cho nên chị hi vọng mình cùng với lão Vương chung nhau đến khi qua đời…
. Liễu Sinh Sinh nói rất tùy tiện, rất khó phán đoán đâu là thật đâu là giả .
-Ai …còn chỗ Ngô bí thư thì làm sao bây giờ? Em phải nói thế nào với ông ấy?
Đinh Trường Sinh một hồi tức giận..
-Em và hắn quen thân lắm sao?
Liễu Sinh Sinh hỏi lại Đinh Trường Sinh.
-Không phải là quen thân, nhưng quan hệ cũng không tệ lắm, nếu không phải là ông ấy, thì em cũng sẽ không nhận thức được chị, cho nên . . .
-Cho nên …vì em và hắn không quen thân, nên em cũng không hiểu được hắn? Đúng không?
-Cứ xem là như thế đi, vậy thì bây giờ thế nào đây?
-Um… nói như thế nào bây giờ đây, trước kia chị cũng không phải là một người đàn bà tốt, nói đúng ra, chị chỉ là người thứ ba, chị vẫn luôn cam nguyện yên lặng làm người thứ ba, lúc đó vợ của hắn còn chưa có chết, thì chị đã đi theo hắn rồi, mười lăm năm… tuổi thanh xuân tốt nhất của chị đã trôi qua mất hết mười lăm năm, hiện tại chị đã bốn mươi ba tuổi, lúc trước thì hắn đã từng nói qua muốn ly hôn với vợ của mình để lấy chị, còn chị thì không muốn như vậy, nhưng về sau khi vợ của hắn bị bệnh chết đi, thì hắn cũng không còn có đề cập qua chuyện lấy chị nữa, em nói xem chị nên làm cái gì bây giờ?
Đinh Trường Sinh không phản bác được, đây thật là vấn đề khó trả lời, mình cũng là một kẻ trêu ghẹo tạo ra đủ loại nợ phong lưu, nhưng đến nay cũng chưa có trả lại cho người nào….
-Em nói hắn yêu chị sao?
Liễu Sinh Sinh hỏi.
-Có lẽ vậy.
-Không hề, hắn không thương chị, hắn yêu nhất chính là bản thân hắn, hãy nhớ kỹ, đừng bao giờ đi thử nhân tâm, hắn sẽ làm cho em thất vọng, đến khi đó lại càng làm cho em tuyệt vọng.
Liễu Sinh Sinh thở dài nói .