CHƯƠNG 1572: CHỈ LÀ ƯA THÍCH HAY LÀ YÊU?
Đinh Trường Sinh mặc dù nói Miêu Miêu là con gái của chị họ của hắn, nhưng Tần Mặc thì không tin, nhất là Miêu Miêu xinh đẹp phổng phao lớn như vậy, đã có điểm chói sáng rồi, chỉ có điểm hơi non, Tần Mặc hoài nghi Miêu Miêu là một cô gái mà Đinh Trường Sinh mới tìm được, hoặc là nữ sinh của một trường đại học nào đó…
-Miêu Miêu, cháu và Đinh Trường Sinh có quan hệ như thế nào vậy, vừa rồi hắn nói quá nhanh cô nghe không hiểu?
Tần Mặc hỏi Miêu Miêu
Thế nhưng Miêu Miêu lại im lặng nhìn Tần Mặc, đột nhiên hé miệng, lại dùng tay chỉ miệng, a ..a… hai tiếng, rồi không có nói bất luận lời nào, điều này làm cho Tần Mặc thấy choáng, thì ra cô gái xinh đẹp như vậy lại là một người câm sao ?
-Ah …vậy…cháu có thể nghe cô nói chuyện không?
Tần Mặc có chút gấp, nàng biết rõ người tàn tật ai cũng đều là rất có tự ái, cho nên hỏi.
Miêu Miêu gật đầu, chỉ lỗ tai của mình, gật đầu, ra hiệu có thể nghe, vừa chỉ cái miệng của mình, lắc đầu, ra hiệu không nói được.
Tần Mặc tâm tình thoáng cái thấp hơn rất nhiều, cô gái xinh đẹp như vậy lại là nói không được, rất đáng tiếc a, lập tức lại nghĩ tới, Đinh Trường Sinh sẽ không tìm đến một cô gái câm, nghĩ vậy nên tâm tình của nàng bình thường trở lại, vì vậy dắt tay Miêu Miêu chậm rãi hướng đến khu những người khác đến .
Còn lúc này Tần Chấn Bang cũng mang theo Đinh Trường Sinh đến ngồi trên chỗ một cái bàn kia, ngồi cùng bàn còn có vài người khác, nhưng Đinh Trường Sinh không quen biết ai dù chỉ một người, nhưng nhìn đến Tần Chấn Bang lại cùng bọn họ đều rất quen thuộ .
-Các vị … đây chính là Đinh Trường Sinh, tôi đã từng và nói qua với mọi người, hiện tại đang làm chủ nhiệm khu đang phát triển Hồ Châu, về sau chúng ta có hạng mục còn phải tại Hồ Châu làm tiếp, Đinh Trường Sinh có thể là thần hộ mệnh của chúng ta ah.
Tần Chấn Bang cười nói .
Nhưng Đinh Trường Sinh lại cảm thấy lời này vô cùng châm chọc , chính mình quan lớn gì chứ, mà có thể làm thần hộ mệnh cho những người này, chính là tha cho ta đi những người khác cùng tâm tính Đinh Trường Sinh cũng có thể là đồng dạng giống nhau, nên bọn họcũng chỉ là nhìn thoáng qua Đinh Trường Sinh, không có chút nào hứng thú.
-Chào các vị, rất hoan nghênh đến Hồ Châu làm khách.
Đinh Trường Sinh lịch sự chào hỏi.
-Ai , Hồ Châu hả? Hừ, tôi thây cầu mười năm nữa cũng chưa có thể đến được á, đúng rồi… cậu là chủ nhiệm khu đang phát triển, chuyện gì xảy ra nơi của mấy người vậy, đổi ý rất là nhanh đấy, bí thư thành ủy của cậu tên gọi là gì nhỉ? Chưa gì đã rút lui rồi. ..
Một nam nhân trung niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn tức giận nói.
Đinh Trường Sinh nhìn ra được, đây là vòng tròn nhỏ của Tần Chấn Bang, cái vòng này thì không thuộc về mình, hơn nữa các ngươi có thể không biết vấn đề nằm ở chỗ nào? Nói trắng ra là các ngươi đây là cũng không có biện pháp, các ngươi mà không có cách nào khác, thì ta chỉ là một chủ nhiệm nho nhỏ khu đang phát triển thì có cái rắm biện pháp gì?
-Tốt rồi , tốt rồi, cái chỗ này không thích hợp đàm chuyện này, buổi tối tìm một chỗ hảo hảo nói chuyện, Trường Sinh vừa rồi mang đến một tin tốt, buổi tối nay tìm một chỗ uống rượu, chúng ta từ từ nói chuyện, Trường Sinh ,..đến lúc đó cậu cũng tham gia đấy..
Tần Chấn Bang cười nói, ấn Đinh Trường Sinh tại bên cạnh mình ngồi xuống.
…………………………………………………………………………………….
Mười hai giờ, nghi thức hôn lễ chính thức bắt đầu, Đinh Trường Sinh lại bị Miêu Miêu lôi kéo đến trước sân khấu xem nghi thức, nhìn xem trên lễ đài chuẩn bị xong chín tầng bánh ngọt cùng tháp rượu sâm banh, Miêu Miêu trợn mắt há hốc mồm .
-Woa , thật xinh đẹp ah.
Miêu Miêu tự đáy lòng thở dài .
Lúc này may là Tần Mặc không có mặt tại đây , nếu không chắc chắn là sẽ tức đến hộc máu, cô gái nhỏ này rõ ràng đã lừa gạt nàng , làm hại nàng đồng cảm thường tình tràn lan, thời khắc không rời mang theo Miêu Miêu tại bên cạnh mình, cũng may mà Miêu Miêu đang mặc một thân y phục hạng sang, nên cũng không có ai nhìn ra đây là một cô gái nhỏ đến từ nông thôn ..
Đinh Trường Sinh không để ý đến Miêu Miêu, mà là nhìn xem từ bên ngoài cửa bắt đầu hôn lễ giữa Chu Hồng Kỳ cùng An Tĩnh đang chuẩn bị đi vào, Chu Hồng Kỳ một thân áo cưới trắng noãn , cả người được cái áo cưới bạch sắc thánh khiết bao phủ, thân hình của nàng không cao lắm, nhưng lại thuộc về cái kiểu đàn bà xinh đẹp linh lung, áo cưới bạch sắc che dấu bộ ngực kia, áo ngực vừa đúng đem hai bầu vú nâng lên, lộ ra rất là no đủ đẫy đà.
Nhưng Đinh Trường Sinh biết rõ, hai bầu vú của Chu Hồng Kỳ kỳ thật không có lớn đến mức như vậy, đây chỉ là do bộ áo cưới cùng áo ngực tô đậm lên mà thôi .
Lúc này hắn cũng nhìn thấy Tiếu Hàn, hôm nay Tiếu Hàn mặc bộ lễ phục màu đỏ nhạt, đứng cách chỗ Chu Hồng Kỳ không xa, có thể là nàng cảm nhận được có người đang nhìn mình chằm chằm, hoặc giả là nàng đối với Đinh Trường Sinh có một loại linh cảm, cho nên khi Đinh Trường Sinh vừa nhìn về phía nàng, thì ánh mắt của nàng cũng đúng lúc nhìn về phía Đinh Trường Sinh , trong ánh mắt rất là kinh hỉ .
Chu Hồng Kỳ khoác tay An Tĩnh chậm rãi đi về phía lễ đài, nhưng khi Đinh Trường Sinh nhìn về phía An Tĩnh đột nhiên phát hiện, chú rể này như thế nào lại lạnh băng băng như vậy, nhìn không thấy có một chút vui mừng, chẳng lẽ An Tĩnh đối với việc hôn sự này cũng không hài lòng sao?
Chính trị thế gia cùng quân sự thế gia kết hợp, đây là sự kết hợp vững chắc nhất, nhưng sự kết hợp như thế này chỉ có khả năng tồn tại ở lãnh vực chính trị, còn chuyện bọn họ và cảm tình thì hoàn toàn đó là hai chuyện khác nhau.
Chu Hồng Kỳ nhìn thấy Đinh Trường Sinh, nàng khẽ gật đầu, nhưng cách tấm voan mỏng che mặt thì Đinh Trường Sinh đều có thể nhìn đến trong ánh mắt của nàng hiện ra nước mắt, nhưng nàng ngẩng đầu đi lướt qua bên cạnh hắn, nàng đang nắm tay một nam nhân mà mình không yêu đi về hướng cung điện hôn nhân, chỉ có thể lưu lại bóng lưng cho nam nhân yêu sâu đậm mình nhìn theo.
Đinh Trường Sinh, vô luận là ngươi có yêu ta hay không, nhưng ta là yêu ngươi đấy, ta thật sự yêu ngươi.
Đinh Trường Sinh, I ta yêu ngươi, nhưng ta không thể gả cho ngươi, bởi vì cuộc sống của chúng ta ở hai thế giới khác nhau, thân bất do kỷ.
Đinh Trường Sinh, ta không hối hận, ta đã đem thân thể mình giao cho ngươi, ít nhất, tại thời điểm ta nghĩ tới ngươi, ta còn có thể cảm giác được, ngươi đã từng tiến nhập vào sâu trong thân thể của ta, ta còn có thể trở mùi vị đặc thù trên người của ngươi ..
Đinh Trường Sinh, hiện tại ngươi cách ta gần như vậy, nhưng ngươi không có dũng khí giữ chặt lại ta...ta cũng không có dũng khí dừng lại ..
Đinh Trường Sinh, hãy bảo trọng chính mình, trong lòng ta vĩnh viễn ở chỗ của ngươi, tuy đây là lời nói nhảm chân thật nhất, nhưng ngoại trừ câu nói nhảm này, ta còn có thể cho ngươi thêm được cái gì chứ ?
Chu Hồng Kỳ nâng tay phải lên, che kín miệng của mình, nàng sợ mình khóc, hôm nay là ngày vui của mình, có lẽ mỗi người cả đời cũng chỉ có một lần như vậy mà thôi, ta không thể đối mặt để nợ nụ cười, nhưng ít nhất ta không thể để cho nước mắt của ta bao phủ xuống…
Đối với mỗi một người đàn bà mà nói, ngày đẹp nhất là tiến vào cung điện hôn nhân, nhưng lại không thể cùng người mà mình thích nhất cùng đi vào, như vậy thì cái nghi thức kia chỉ có thể là vô cùng tàn khốc nhất .
Miêu Miêu cũng cảm thấy ánh mắt của Chu Hồng Kỳ, đợi đến lúc Chu Hồng Kỳ đi qua, nàng ngẩng đầu nhìn mặt của Đinh Trường Sinh , mà lúc này Đinh Trường Sinh không hề biết gì đến bên ngoài, ánh mắt của hắn vẫn luôn dõi theo Chu Hồng Kỳ đang di động, đối với tất cả ngoại giới bây giờ đều không quan trọng nữa. .
Hắn vẫn cho là mình đối với với Chu Hồng Kỳ chỉ là ưa thích, chứ không phải là yêu .
Nhưng có đôi lời, ưa thích là chiếm hữu, yêu là buông tay, mà hắn đối với Chu Hồng Kỳ chính là buông tay…