CHƯƠNG 1583: LẦN NỮA CHÀO HÀNG.
Ấn Thiên Hoa nhìn Đinh Trường Sinh, ông vẫn luôn chú ý tới thằng này, bởi vì hắn không đơn thuần là thư ký cũ của Trọng Hãi, mà bởi vì mỗi lần cùng Trọng Phong Dương trò chuyện, thì Trọng Phong Dương thường nhắc đến Đinh Trường Sinh, cũng nhìn ra, Trọng Phong Dương đối với Đinh Trường Sinh có ấn tượng rất là tốt..
Vô luận là trước kia hay là hiện tại, Trọng gia vẫn là hậu trường của Ấn Thiên Hoa, hơn nữa bây giờ La Minh Giang đối với ông có ấn tượng cũng không phải là tốt, rất có thể là vì La Minh Giang chưa có chọn được người thích hợp, cho nên tạm thời chưa động đến ông, bởi vì lấy năng lực của La Minh Giang, chỉ cần phía cấp trên hoạt động một chút, chuyện thay đổi ông không phải là chuyện khó, cho nên tạm thời Ấn Thiên Hoa vẫn còn phải tiếp tục ôm chặt cây to Trọng gia này.
Không hề nghi ngờ, Đinh Trường Sinh coi như chính là người trong tuyến của Trọng gia, ý tứ Trọng Phong Dương như vậy đã rất rõ ràng rồi, Đinh Trường Sinh đang ở Hồ Châu, mà Trọng Hãi cũng đang ở Hồ Châu, cho nên, chuyện của Hồ Châu thì cần Ấn Thiên Hoa phải thật tốt chiếu cố một chút.
-Trường Sinh, Trọng Hãi sắp nhậm chức phó bí thư thành ủy .. .
Ấn Thiên Hoa cười cười nói.
-Hả ..thật sao? Vậy thì tốt quá, vậy cháu cũng không cần xám xịt lăn lộn rồi, Trọng cục trưởng, nếu cuối năm nay La bí thư tống em đi, em sẽ chạy đến chổ anh làm thư ký, đến lúc đó anh đừng có từ chối, đẩy em ra bên ngoài a.
-Hừ.. không phải cậu nói ngay bây giờ đã có thể làm thư ký sao?
Trọng Hãi nghiền ngẫm nói.
-Hiện tại cũng có thể, bất quá việc này nhờ anh đến gặp La bí thư nói đi, chứ không em sẽ bị cho rằng chưa lâm trận đã bỏ chạy đấy.
Đinh Trường Sinh tinh thần đại chấn, Trọng Hãi có thể từng bước leo đến vị trí phó bí thư thành ủy, như vậy Trọng gia rốt cuộc là đã cùng ai làm giao dịch? Là La Minh Giang hay là Lương Văn Tường, hay hoặc giả là La Minh Giang để cho Ấn Thiên Hoa một lần mặt mũi cuối cùng?
Nhưng Đinh Trường Sinh cảm thấy chuyện nể mặt mũi là không có khả năng, dù sao thì vị trí phó bí thư thành ủy, danh nghĩa đó cũng là tam bả thủ rồi, rất có thể là Trọng gia cùng Lương Văn Tường đã liên thủ làm chuyện gì đó, nhưng chuyện gì mà có thể để cho La Minh Giang thả ra một cái vị trí phó bí thư thành ủy đâu này?
-Ai, vậy cậu hãy làm tốt vị trí chủ nhiệm khu khai phát đi, chức vị này đối với cậu rất trọng yếu, cậu nhất định phải làm cho tốt, lập ra thành tích, thì tôi mới dễ nói chuyện, trước kia tôi là cục trưởng tài chánh, mặc dù cũng là ở trong vòng luẩn quẩn của Hồ Châu, nhưng là đó là thuộc về vòng luẩn quẩn bên ngoài, còn về sau thì không giống nhau .
Trọng Hãi vừa nói vừa cau mày, hơn nữa còn càng nhăn chặt hơn.
Trọng Phong Dương liếc nhìn Trọng Hoa, trong lòng không hài lòng, chính ông chỉ có một đứa cháu hay, vẫn không đạt được thần thái tiêu chuẩn đại tướng, có khả năng là vì chuyện tại Hải Dương đã dọa sợ hắn, lưu lại di chứng rồi, hắn vẫn luôn đang tìm kiếm rốt cuộc năm đó, là ai đã hãm hại mình, những chuyện như vậy há có thể dễ mà tra ra được sao?
Cho nên về sau, tranh đấu chỉ có thể là càng ngày càng tàn khốc hơn, Trọng Phong Dương thực là lo lắng Trọng Hãi có thể gánh vác được áp lực như vậy hay không?
Mà so với một thân vô sự nhẹ nhàng của Đinh Trường Sinh, Trọng Hãi rõ ràng cho thấy là quá lo lắng nhiều chuyện, không thể có được tâm vô bàng vụ, đây cũng chính là khuyết điểm lớn nhất, một khi là làm chuyện gì mà bị phân đi tinh lực, như vậy thì có thể bị người thừa dịp vắng mà vào.
-Trường Sinh…Trọng Hãi nói đúng đấy, cháu hàng năm đều đến nhà của chú dập đầu thăm hỏi, chú đã xem cháu như người trong nhà rồi, cháu ở Hồ Châu, Trọng Hãi cũng vậy, như vừa rồi Trọng Hãi đã nói, cục trưởng tài chánh chỉ là cái vòng bên ngoài, sau này trước mặt càng tranh đấu lợi hại hơn nữa, vòng bên ngoài cũng chỉ là việc đứng vào thành hàng, nên không đụng chạm một thân đến mức tung tóe máu, nhưng Trọng Hãi lần này xem như là đã đưa vào hạch tâm, chuyện sau này sẽ rất khó nói.
Trọng Phong Dương lời nói đầy ý vị nói.
-Trọng Hãi đến Hồ Châu không lâu sau, tại Hồ Châu không có bao nhiêu bằng hữu, có thể chỉ có một đó là cháu, hơn nữa còn là rất trọng yếu, vậy hãy nói đi, cháu có ý kiến gì không?
Ấn Thiên Hoa cũng trộn vào nói.
Đinh Trường Sinh hiểu ý tứ Ấn Thiên Hoa, chẳng phải là muốn chính mình sẽ là trung tâm, giúp cho Trọng Hãi kéo đến những người khác đứng vào hang ngũ của Trọng Hãi sao?
Ai….. Ấn Thiên Hoa a Ấn Thiên Hoa, ngươi thật đúng là để mắt ta, ngươi đã làm chủ nhiệm tổ chức cán bộ nhiều năm qua như vậy, cái nan đạo này ngươi không biết ở đâu là vàng thật bạc trắng hay sao, không có thấy được chỗ tốt nơi nào, mà phải đá phủi qua cho ta đây này..
Bỗng nhiên hắn nghĩ tới, Ấn Thiên Hoa là chủ nhiệm tổ chức cán bộ, hơn nữa Đường Linh Linh cũng đã nói, trên phòng tổ chức cán bộ của tỉnh ủy vẫn giả bộ hồ đồ chuyện của Hồ Châu, như vậy bây giờ Ấn Thiên Hoa đang tại ngay trước mặt, chính mình sao không đem chuyện này giũ ra chứ, hơn nữa, nếu việc này thành, coi như là chiếu cố giúp cho Đường Linh Linh.
Lấy địa vị và tình cảnh trước mắt của Đường Linh Linh tại Hồ Châu, nếu như có thể cùng Trọng Hãi cùng tuyến, như vậy này chẳng những là đối với Đường Linh Linh thỏa mãn nguyện vọng, còn có thể vì Trọng Hãi thêm một bảo hiểm, ít nhất Trọng Hãi hiện tại có thể có thêm một đồng minh rồi.
-Ấn chủ nhiệm, chú có quen thuộc Đường Linh Linh người này không vậy?
Đinh Trường Sinh hỏi.
-Đường Linh Linh? Cô ấy thì tôi biết, Thạch Ái Quốc cùng Cố Thanh Sơn đã từng hướng tôi đề cử quá người này, nhưng vì trên tỉnh còn có một vài ý kiến khác không đồng ý, cho nên chuyện này cũng đành tạm thời xếp lại, như thế nào, cháu và nàng rất quen thuộc sao?
Ấn Thiên Hoa nhíu mày hỏi.
-Cố Thanh Sơn là cha nuôi cháu, lúc trước cha nuôi cũng vẫn luôn có ý muốn Đường Linh Linh phụ trách phòng tổ chức cán bộ thành phố Hồ Châu, có thể nói trong công tác thì chị ấy không có bất kỳ vấn đề gì, hơn nữa cũng là một người có nhiều kinh nghiệm, chỉ là bí thư Thạch Ái Quốc thì vừa đi, cha nuôi của cháu bất chợt qua đời, cho nên việc này cũng không còn có người nói ra, cháu thì không biết bí thư La Bàn Hạ có suy nghĩ như thế nào , nhưng cháu có thể khẳng định, Đường Linh Linh nếu như có thể lên được, tương lai về sau đối với Trọng cục trưởng tuyệt đối là một sự trợ lực tuyệt hảo .
Đinh Trường Sinh lại đẩy Đường Linh Linh ra.
Tần Chấn Bang kia không biết có thể nhiệt tình để giúp chuyện này hay không thì chưa biết, nhưng Ấn Thiên Hoa là chủ nhiệm tổ chức cán bộ tỉnh ủy, đối với việc này thì tuyệt đối có lời nói, cho nên, phải đem việc này phải ngay trước mặt Ấn Thiên Hoa đưa ra, hiện tại Trọng Hãi cùng Trọng Phong Dương đều có ở đây, đây cũng là một cơ hội tốt dựa vào sức mạnh Trọng gia, lúc này có thể đem Đường Linh Linh nắm được vào cùng tuyến hay không, đó là bản lãnh của các người rồi.
-Thiên Hoa, việc này khó khăn sao?
-Việc đề cử chủ nhiệm tổ chức cán bộ Hồ Châu bây giờ là một nan đề, nếu Đường Linh Linh là thường vụ phó chủ nhiệm thìkhông thành vấn đề, nhưng hiện tại cô ấy vẫn chưa có chân trong ban thường vụ, nếu để cho cô ấy đi lên, thì sợ những người khác sẽ có ý kiến, hơn nữa việc này còn phải được La Bàn Hạ ủng hộ.
-Um…, La Bàn Hạ sợ chắc là sẽ không ủng hộ, bởi vì chuyện Trọng Hãi phải sẽ nhậm chức phó bí thư không bao lâu nữa sẽ truyền ra ngoài, La Bàn Hạ không phải là người ngu, sẽ không cho đối thủ của mình gia tăng thêm lực lượng, nội chuyện của Trọng Hãi thì tôi và lão La thương lượng đã vô cùng gian nan, bây giờ lại tăng thêm một chủ nhiệm tổ chức cán bộ, tôi e là La Minh Giang là sẽ không đồng ý.
Trọng Phong Dương vô tâm nói.
Đinh Trường Sinh mặc dù không lên tiếng, nhưng trong nội tâm rung động không gì sánh kịp, lúc Trọng Phong Dương vô tình nói ra lời nói này, thì Trọng Hãi cũng ngẩng đầu liếc nhìn Trọng Phong Dương ra hiệu, ý tứ rất đơn giản, lúc này không thích hợp để nói đến chuyện này.
Trọng Phong Dương tự biết nói lỡ lời, cho nên cũng không nói thêm gì nữa, Đinh Trường Sinh cúi đầu, tựa như là đối với những lời này không có phản ứng gì, nhưng trong lòng hắn đang nghĩ, quả nhiên là Trọng Phong Dương cùng La Minh Giang đã đạt thành giao dịch, chính là không biết là chuyện gì mà để cho La Minh Giang lại buông tay ra, trước kia Trọng Phong Dương cùng La Minh Giang quan hệ không thân, đây là điều mọi người đều biết , bây giờ có thể làm giao dịch, có thể thấy được thu về lợi thế không thấp.
Đinh Trường Sinh quay trở lại khách sạn, không có quay trở về gian phòng ngay, mà đi thang máy thắng đến trên sân thượng, mặc dù là mùa hạ, nhưng Bắc Kinh không khí vẫn không tốt, nhất là hai ngày này, giống như là muốn đổ mưa..
Ngồi trên sân thượng, nhìn Bắc Kinh trong đêm, Đinh Trường Sinh bấm điện thoại choThạch Ái Quốc.
Thạch Ái Quốc đang thu dọn đồ đạc, ngày đến tỉnh thành nhận công tác đã định xuống, ông đang nghĩ có nên gọi điện thoại báo cho Đinh Trường Sinh biết hay không, thì không nghĩ tới tiểu tử này lại gọi đến cho mình.
-Trường Sinh, vừa rồi chú đang định có nên gọi điện thoại cháu hay không, ngày nhận công tác đã định xuống, cháu có đưa tiễn chú không vậy?
Thạch Ái Quốc lúc này có chút tính trẻ con rồi, hình như là Đinh Trường Sinh đáp ứng chuyện của ông thì phải làm vậy.
-Đó là đương nhiên, bí thư…cháu hiện tại đang ở Bắc Kinh, ngày mai trở về, cháu nhất định phải đưa tiễn chú, đúng rồi …cháu mới nghe được một tin tức, không biết đối với chú có hữu dụng hay không?
Đinh Trường Sinh thật sự là không biết có nên đem việc này nói cho Thạch Ái Quốc biết hay không, mặc dù hắn là thư ký của Trọng Hãi, nhưng cảm tình giữa hắn và Thạch Ái Quốc thì càng sâu hơn một chút, chuyện tình cảm của Thạch Mai Trinh và hắn thì không nói, Thạch Ái Quốc xác thực đã giúp cho hắn tiến bộ rất nhiều, bao gồm hiện tại cả cái vị trí chủ nhiệm khu khai phát, bằng không hắn cũng không thể trưởng thành nhanh chóng như vậy.
-Noi đi.. chuyện gì?
Thạch Ái Quốc nghe Đinh Trường Sinh nói rất là cẩn thận nghiêm túc, không giống như bình thường là ngả ngớn.
-Trọng Hãi có thể sẽ đảm nhiệm làm phó bí thư thành ủy Hồ Châu, việc này chú có biết không?
-Trọng Hãi? Phó bí thư?
Thạch Ái Quốc rõ ràng cho thấy là ông không biết, cho nên mới có vẻ giật mình như vậy, có thể thấy được việc này vẫn còn nằm trong phạm vi nhỏ chưa nhiều người biết….
Nhưng chính hắn đã biết được tin tức trong phạm vi nhỏ này, vậy có tính là người rất may mắn hay không đây?
-Tin tức này đến từ đâu vậy?
Thạch Ái Quốc hỏi.
-Từ trong nhà của Trọng Phong Dương, cháu mới vừa trở lại khách sạn.
Đinh Trường Sinh giải thích nói, Thạch Ái Quốc biết quan hệ của Đinh Trường Sinh cùng Trọng Hãi, cho nên Thạch Ái Quốc đối với việc Đinh Trường Sinh đến nhà của Trọng Phong Dương cũng không thấy gì là lạ, có một mối quan hệ tốt như vậy, nếu không dùng tới, đó mới là ngốc tử.
Nhưng bây giờ Đinh Trường Sinh lại đem cái tin tức kia báo cho mình biết, điều này làm cho trong lòng Thạch Ái Quốc cảm thấy an ủi rất nhiều, ít nhất trong lòng của Đinh Trường Sinh vẫn còn có mình, vấn đề là cái tin tức này đối với mình có được bao lớn tác dụng?
-Bí thư, cháu có hướng đến Trọng Phong Dương cùng Ấn Thiên Hoa nói ra chuyện của Đường Linh Linh, Ấn Thiên Hoa là người của Trọng gia, chỉ là không biết Đường Linh Linh có thể thượng vị được hay không mà thôi, cháu nhìn thấy Ấn Thiên Hoa cũng gặp khó khan trong chuyện này.
Đinh Trường Sinh thấy Thạch Ái Quốc không nói lời nào, vì thế lại bổ sung một câu nói.
-Chuyện của Đường Linh Linh thì cháu không cần lo, cứ lo cho tốt chuyện của mình đi, phần còn lại là do thiên mệnh … .
Một lát sau, Thạch Ái Quốc sâu kín cảm thán nói.