CHƯƠNG 1599: QUÁ VỌNG ĐỘNG RỒI.
Đám phía sau nghe được lão Thất nói, đều nở nụ cười, bọn chúng biết rõ thủ đoạn của lão Thất, tâm ngoan thủ lạt, hơn nữa chưa bao giờ lỡ tay quá đà, bọn chúng sống bằng cái nghề này, cũng không phải là lần đầu tiên ra tay, hơn nữa chủ thuê cũng đã nói, chỉ cần không gây ra chết người là được rồi.
Cho nên lão Thất trong lòng cũng có hạn, thằng này đã quyết định, phải gõ nát Đinh Trường Sinh một chân, như vậy mấy người đằng sau kia mới có thể ngoan ngoãn đầu hàng, nói trắng ra là bọn chúng cũng là kiếm chén cơm ăn đấy, với lại bọn chúng cũng không ở tại Hồ Châu..
-Tao lập lại lần nữa, lập tức lui ra ngoài, nếu như tao đếm tới ba, bọn mày còn không rời khỏi đi, tao cam đoan có khả năng tay chân của mày cũng khó mà rời khỏi nơi này.
Đinh Trường Sinh thanh âm lạnh như băng nói ra.
Tuy lão Thất lá gan rất lớn, nhưng khi nghe nói như thế, trong lòng vẫn là có chút bồn chồn, quay đầu lại nhìn thoáng qua lão Đại của mình, thấy lão Đại không nói gì, thì hắn không dám tự lui về, hơn nữa, nếu đúng lúc này lui về, thì mình còn mặt mũi nào nhìn ai?
Vì vậy không nói thêm gì nữa, cách Đinh Trường Sinh tầm, ba, bốn mét lấy đà giơ thanh thép liền hướng phía Đinh Trường Sinh đập tới, vị trí đập không phải nơi nào khác, chính là cái ót của Đinh Trường Sinh.
Lưu Chấn Đông cũng không còn thấy tận mắt thân thủ Đinh Trường Sinh, Lan Hiểu San thì càng không thốt ra lời, nhưng dù sao Đinh Trường Sinh uy danh hiển hách, lúc trước Cát Hổ lợi hại đến dường nào, nhưng không phải bị Đinh Trường Sinh thu thập sao ? Nhưng bọn họ cũng chỉ là tin tưởng vào uy danh của Đinh Trường Sinh, nhưng nếu quả thật là đánh nhau bọn họ thật đúng là chưa từng thấy qua đến cùng như thế nào đây?
Từ trên chỗ cao cầm ống nhòm quan sát đến Đinh Trường Sinh, Đường Linh Linh càng là không cầm được mắng Đinh Trường Sinh đúng là cái dũng của loại thất phu, cùng với đám dân liều mạng có cái gì mà tốt nói, cứu người thì coi như xong, lại cùng với người đối kháng, ngươi cho người một anh hùng sao?
Thế nhưng trong thời điểm lúc mọi người đều lo lắng không thôi, Đinh Trường Sinh rất nhanh nghiêng người một cái, né qua cú đập chết người của lão Thất, một cú đánh này sức lực cũng không hề nhỏ, nhưng thoáng cái đã là đánh mạnh vô ích, chỉ là thân thể theo quán tính khiến cho lão Thất vọt tới phía sau lưng Đinh Trường Sinh, đến ngay phía trước mặt của Lan Hiểu San và Lưu Chấn Đông ..
Mắt thấy sắp nhào tới vào mấy người bọn họ, nhưng lão Thất liền thấy thắt lưng của mình hình như là bị nắm giữ lại, cứ thế mà bị kéo trở về, đồng thời cảm giác cổ tay tê rần, trong tay thanh đã bị buông lỏng ra .
Thế nhưng trong khi thanh thép còn chưa có rơi xuống đất, Đinh Trường Sinh duỗi ra chân đá một cái, thanh thép giống như là côn gỗ bay lên, toàn bộ quá trình trong khoảng thời gian rất ngắn, cũng chỉ là mấy giây, nhưng lúc mọi người hiểu được, thì thanh thép đã nằm trong tay của Đinh Trường Sinh.
Tay của hắn hung hãn bóp cổ của lão Thất, lão Thất trợn mắt há hốc mồm, quả thực không tin đây là thật.. .
-Vừa rồi tao đã cho mày cơ hội, nhưng mày không nghe, cứ phải cùng tao đấu một trận, nói đi … kế tiếp làm sao bây giờ?
Đinh Trường Sinh hỏi lão Thất nói.
-Um…mày cho rằng bắt tao, thì bọn hắn sẽ thả các người sao, sẽ không có đâu, hơn nữa mày là nhân viên của chính phủ, mày dám làm gì tao đây..
Lão Thất tuy cổ bị kẹp lại, hô hấp có chút khó, nhưng miệng vẫn là rất cứng rắn .
-Ừ, mày nói không sai , tao cũng biết, nhưng tao đây là tự vệ, phòng vệ chính đáng mày có biết không?
Đinh Trường Sinh cười cười nói .
-Mày . . . á . . .
Lão Thất còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì cảm giác được từ chỗ bắp chân của mình truyền đến một cơn đau nhức .. .
Thế nhưng trong lúc lão Thất không có chú ý, không có nghĩa là người khác không có nhìn thấy, đối diện đám kia cùng Lan Hiểu San và Lưu Chấn Đông tận mắt nhìn thấy Đinh Trường Sinh vung thanh thép đập vào bắp chân lão Thất.
Hơn nữa còn nghe được ‘’ rắc ‘’ một tiếng, có thể nghĩ ra, cái chân này xem như xương bị gãy, tất cả mọi người không nghĩ tới Đinh Trường Sinh thật sự dám tại trước mắt bao người dám gõ gãy chân một người như vậy, mà ngay cả thằng tự xưng lão Đại sắc mặt cũng thay đổi .
-Ta đếm tới ba, tụi mày lui ra ngoài, nếu không lùi, cái chân còn lại của thằng này cũng không giữ được.
Đinh Trường Sinh đem lão Thất ném xuống đất, sau đó vung lên thanh thép nhắm ngay chân còn lại của lão Thất, nhìn đám người gây chuyện gằn giọng nói ra .
-Một ….. mày đoán một chút xem, lão Đại của mày có thể vì cái chân của mày mà lui ra hay không…. hai . .
Đinh Trường Sinh nhìn xem lão Thất, hài hước hỏi, kỳ thật đây mới thật sự đúng là tâm lý chiến .
Nếu đúng lúc này đám người đối diện hô nhau cùng nhau xông lên, Đinh Trường Sinh vẫn là rất khó mà ứng phó, võ thuật từ trước đến nay đều là dùng một đối một, nhưng nếu là bị kéo bè kéo lũ đến đánh nhau, một người có võ thuật thì lực lượng quả thực quá yếu, cái gọi là song quyền nan địch tứ thủ chính là cái ý này .
Tất cả mọi người nhìn xem lão Đại, ý kia là hỏi, tiến hay là lui, hơn nữa mỗi người đều nghĩ, nếu nằm dưới đất là mình, lão Đại sẽ làm sao đây? Lẽ nào lão Đại không lùi, cứ như vậy mắt thấy lão Thất bị đánh gãy thêm một chân?
-Ba . . .
-Chậm đã . . .
Thế nhưng mà vẫn là đã chậm, Đinh Trường Sinh muốn chính là cái tâm lý này hiệu quả, ta cho ngươi thời gian, chính là đã cho ngươi có một lựa chọn, chuyện này vốn là rất dễ dàng lựa chọn, nhưng ngươi lại lựa chọn quá chậm .
Đinh Trường Sinh vừa đếm tới 'ba ' cùng lúc thanh thép đã đập mạnh xuống, hắn quyết định không để cho đối phương có cơ hội, bởi vì lúc này chỉ cần mình hơi do dự một chút, những người này rất có thể sẽ mất đi khống chế nhào lên, cho nên đúng lúc này không có chút nào có thể do dự được .
Lúc hắn đếm đến ‘’ ba…’’ lão đại cũng đã hô lên chậm đã, ý kia là có thể thương lượng, nhưng Đinh Trường Sinh đã làm thì làm đến cùng, lão Thất gào lên rồi lập tức đã mất đi tri giác.
-Mày hô lên đã chậm, đây là huynh đệ của mày, nhưng mày dùng cái mạng của huynh đệ mày mà khảo nghiệm sự kiên nhẫn của tao, cái điều này không đáng, nếu mày hô sớm, thì cái chân của huynh đệ mày đã được bảo vệ, mày lại không làm như vậy, mày làm lão Đại như vậy sao?
Đinh Trường Sinh vẫn là dùng tâm lý công p chiến, từng bước một làm tan rã ý chí chiến đấu của đối phương.
-Mày rốt cuộc là ai, những người này có quan hệ gì với mày?
Lão Đại rốt cục nhịn không được, chậm rãi đẩy ra đám người hỏi.
-Tao là ai không trọng yếu, lui về phía sau, đi ra ngoài, nếu không tiếp theo tao đập gãy cánh tay của hắn. Đinh Trường Sinh lại vung lên thanh thép sắt, nhắm ngay một i cánh tay lão Thất, nói ra.
Lão Đại sắc mặt khó coi tới cực điểm, chính mình xuất đạo nhiều năm, vẫn là lần đầu tiên gặp được một thằng nhân viên chính phủ bất cần đời như vậy, trước đây hắn đụng phải nhân viên công tác chính phủ đều là người nhát gan, vì quan chức mình cùng với an toàn bản thân, sẽ không có người làm như thế, cao lắm là để cho cảnh sát ra mặt, nhưng những cảnh sát kia cũng phải là có tấm chắn, mặc áo giáp, mang theo mũ bảo hiểm, hô nhau cùng tiến lên, cho nên dù cho bọn hắn muốn báo thù, cũng không biết là ai để mà làm, nhưng hôm nay hắn là dân liều mạng, mà với cái khí thế này cũng làm cho lá gan run lên .
-Lui ra ngoài đi các huynh đệ , chúng ta sẽ gặp lại hắn…
-Lui ra ngoài rồi chờ ở bên ngoài, chờ cảnh sát đến, nếu mày dám đi, tao biết mặt mày rồi, tao sẽ đi tìm mày, bất luận là mày đang ở đâu…
Đinh Trường Sinh đem thanh thép nhét vào tại trong tay lão Thất, để cho hắn dùng sức cầm chặt vào .
Trong lúc rút đi lão Đại nhìn thấy trợn mắt há mồm, xem ra hôm nay thật sự là gặp được đối thủ, con người này tạo cho hắn có cảm giác thâm bất khả trắc .