-Hương Nguyệt…. em là đàn bà đã kết hôn rồi, hắn đã cho em uống bùa mê gì rồi, em làm như vậy . . thật là làm cho chị quá thất vọng …
Lâm Xuân Hiểu thở phì phò nói, hiển nhiên tình cảnh vừa rồi, bởi vì Đinh Trường Sinh đóng cửa lại, đã khiến cho Lâm Xuân Hiểu càng thêm nhận định Đinh Trường Sinh cùng La Hương Nguyệt tầm đó nhất định là đã có tư tình
-Ui… , Lâm bí thư …chị đã hiểu lầm, em cùng hắn thực ra không có bất kỳ quan hệ gì, đây là thật, mới vừa rồi là có chuyện như vậy . .hắn cố tình làm như vậy cũng chỉ là để trêu ghẹo em để trả thù mà thôi…
La Hương Nguyệt giải thích nói, Lâm Xuân Hiểu quả nhiên là đã hiểu lầm , chính mình nếu không nói ra rõ ràng, chỉ sợ sự hiểu lầm này sẽ là không cỡi ra được, đến lúc đó càng giải thích càng thêm loạn, nhân tâm giữa nàng và Lâm Xuân Hiểu, thật sự là một điểm bột phấn cũng đều trộn lẫn không được.
-Em nói là sự thật?
Lâm Xuân Hiểu vẫn nửa tin nửa ngờ .
-Ai ui …chị cứ suy nghĩ đi a, nếu em muốn cùng hắn có tư tình, ai lại làm chuyện càn rỡ trong phòng làm việc, tại sao không đi ra ngoài tha hồ mà vụиɠ ŧяộʍ ..
La Hương Nguyệt thầm nói .
-Hừ, vậy cũng chưa chắc, em ngồi đi, chị vừa vặn có việc muốn nói với em đây.
Lâm Xuân Hiểu chỉ chỉ cái ghế trước mặt nói.
-Chuyện gì vậy?
La Hương Nguyệt thấy cái cửa ải coi như là đã qua rồi, trong nội tâm cao hứng, liền ngồi xuống, bất giác nhận thấy bên dưới mình hạ thể hơi có dinh dính chút ít chất lỏng dịch nhờn tự lúc nào mà mình không hề hay biết đến..
- Có thể chị phải ly khai khỏi khu đang phát triển rồi, em tính thế nào đây?
-Ly khai khu đang phát triển? Có ý tứ gì, chị đi nơi nào chứ?
La Hương Nguyệt sững sờ hỏi.
-Đi đến cục tài chính, hiện tại vị trí cục trưởng cục tài chính tạm thời đang thiếu, La bí thư muốn để cho chị đi đến đó đảm nhiệm vị trí đó, em tính sao ? Theo chị hay là ở lại chỗ này?
Lâm Xuân Hiểu nhìn nhìn La Hương Nguyệt hỏi.
- Đây còn phải hỏi làm gì, đương nhiên là em đi theo chị..
-Nghĩ kỹ chưa?
-Chuyện này không cần nghĩ, em sẽ đi cùng với chị..
La Hương Nguyệt không chút do dự nói ra .
-Ừ… chị cũng đoán trước được ý tứ này của em, nhưng lúc này đây sợ là không được rồi, chị đi đảm nhiệm cục trưởng tài chính, nhưng khu đang phát triển đối với La bí thư cũng rất trọng yếu, cho nên em không thể đi, chị đã nói với La bí thư rồi, để em đảm nhiệm làm phó chủ nhiệm khu khai phát, thay chị trông coi văn phòng, cũng là thay mặt La bí thư nắm lấy tình hình của khu đang phát triển.
Lâm Xuân Hiểu giải thích nói .
Nghe Lâm Xuân Hiểu nói như vậy, La Hương Nguyệt sửng sốt một hồi, hỏi.
- Không bởi vì chuyện vừa rồi mà không dẫn em đi theo chứ ?
-Thôi đi cô ơi..., chị chẳng muốn quản đến chuyện xấu của em, chuyện này đã sớm định xong, Hương Nguyệt.. chúng ta cũng đã quen biết qua nhiều năm rồi, làm cộng sự với nhau vẫn luôn rất tốt, vẫn luôn là như chị em, nhưng chị cũng không thể lúc nào cũng mang theo em chạy khắp nơi, làm như vậy cũng sẽ chậm trễ tiền đồ của em đấy, em cứ nhìn Đinh Trường Sinh, nếu như hắn vẫn còn ở dưới tay chị làm chủ tịch trấn, thì bây giờ cao lắm thì cũng mới làm bí thư đảng ủy trấn, bây giờ thì thế nào, hắn đã làm đến trợ lý chủ tịch thành phố, ngồi ngang hàng với chị rồi, em phải cô gắng thêm chút sức mới được, chẳng lẽ em cứ như vậy muốn làm phía dưới hắn sao, trong khi ngày trước thì hai người là đồng sự cùng cấp bậc đây này.
-Híc, thật ra chuyện này em cũng không có để ý đến nhiều, chỉ cần là trong công tác hài lòng thì tốt rồi, cùng chị làm việc với nhau em đã cảm thấy rất vui vẻ..
-Chị biết, nhưng La bí thư đã nói chuyện với chị, ít nhất là nửa năm tới sẽ không phái bí thư mới tới đảm nhiệm tại khu khai phát này, Đinh Trường Sinh vừa là phó chủ nhiệm bên kiến thiết xây dựng của thành phố, vừa là chủ nhiệm khu khai phát, trên thực tế chính là chủ trì công tác của khu khai phát, đây chính là nguyên nhân vì sao mà La bí thư cần có một người thân cận nắm lấy tình hình của khu khai phát, Đinh Trường Sinh tuy năng lực không nhỏ, nhưng dù sao vẫn còn quá trẻ tuổi, nên cần phải có người bên cạnh nhắc nhở , người đó chính là em đấy.
-Em nhắc nhở hắn? Cắt lại, hắn nghe theo lời của em sao?
-Bộ em không biết báo cáo sao? Hồi báo cho chị cũng được vậy, hồi báo cho La bí thư cũng tốt, quan trọng nhất là khu đang phát triển không để xảy ra chuyện gì không tốt..
-Em biết rồi.
La Hương Nguyệt cảm xúc hiển nhiên là không cao không phải là chuyện gì cả, đơn giản là bởi vì cùng với Lâm Xuân Hiểu tách ra, kỳ thật nàng vẫn luôn là cuộc sống ở Lâm Xuân Hiểu âm thầm trong bóng tối, lâu nay tự mình không có dốc sức làm phụ trách, mọi chuyện đều ỷ lại Lâm Xuân Hiểu, đây cũng là một phương thức tự hủy mình, nếu cứ tiếp tục như vậy, cả đời của ngươi cũng đừng nghĩ chuyện một mình lăn lộn đảm đương một phía.
………………………………………………………………………………..
Dựa theo cách của Đinh Trường Sinh chỉ dẫn, một phen đổ mồ hôi tìm kiếm, Đường Linh Linh tại trong dòng xe cộ thật đúng đã tìm được một chiếc xe Audi mang bảng số trên tỉnh, Đường Linh Linh đang suy nghĩ bước tiếp theo nên làm cái gì, thì chính ủy Lan Hiểu San bên cục công an vội vã chạy đến .
-Đường chủ nhiệm… đây là tình huống gì, phía trước chỉ có một đại lộ, nếu người tuần hành đi đến, chắc chắn sẽ gây trở ngại giao thông.
-Cô xem một chút, tại đây đã làm tắc nghẽn xe cộ bị chận lại, lãnh đạo thành phố làm sao đến giờ vẫn chưa có đến chứ?
Đường Linh Linh nhìn phía sau dòng xe cộ nói .
-Có thể là đang bị kẹt ở phía sau, với lại chị không phải là lãnh đạo của thành phố sao? Hiện giờ chị là người có chức vụ cáo nhất ở đây, nếu nói không xong thì không ổn rồi, dù sao cảnh sát chúng tôi cũng không có tác dụng gì trong chuyện này, người đi tuần hành không có gây mất trật tự náo loạn, thì chúng tôi không thể bắt người, chị nhìn xem trong những người này, chúng ta bây giờ phải bắt ai đây?
Lan Hiểu San vô kế khả thi nói.
-Bọn họ quá ồn ào, giờ tôi có muốn nói chuyện, sợ không có ai có thể nghe được ah.
Đường Linh Linh chỉ chỉ đám người nói ra .
-Vấn đề này đơn giản a, Chấn Đông… lấy cái loa câm tay đưa cho Đường chủ nhiệm đi, đúng rồi.. chị đứng như vậy thì không nói rõ được, hay là chị đứng trên mui xe đi, đứng ở trên mui xe thì mọi người mới có thể nhìn thấy chị được..
-Hiểu San… cô đây không phải là đùa à, tôi đang mặc váy, lên bên trên mui xe để cho người nhìn thấy sạch sẽ hết trơn sao ?
Đường Linh Linh tức giận nói .
Lan Hiểu San nhìn qua, thật đúng vậy, tuy Đường Linh Linh mặc cái váy đến gối, nhưng nếu đứng ở trên mui xe nha, nếu không muốn người ta nhìn thấy cái qυầи ɭóŧ bên trong thì cũng là chuyện rất khó rồi.
-Lưu Chấn Đông, đem áo khoác của cậu cởi ra.
Lan Hiểu San đã quyết tâm muốn để cho Đường Linh Linh lên trên mui xe nói chuyện, liền đem cái áo khoác dài cảnh phục của Lưu Chấn Đông đưa cho Đường Linh Linh, lúc này thì có thể hoàn toàn không cần lo lắng gì hết .
Nếu đổi lại trước đây thì Đường Linh Linh tuyệt đối sẽ không làm như thế, nhưng nàng hiện tại cũng đúng là rất muốn tại trước mặt Chu MinhThủy biểu hiện một chút, nếu như mình thật có thể ngăn cản lại được đám người tuần hành không tiếp tục tiến lên phái trước, như vậy năng lực xử trí tình huống khẩn cấp của mình chẳng phải là để cho lãnh đạo nhớ kỹ?
Cho nên người thông minh như nàng làm sao mà không lợi dụng cơ hội tốt như vậy chứ, đến ngay cả Lan Hiểu San Đô cũng thấy kỳ quái, người đàn bà mới nhậm chức chủ nhiệm tổ chức cán bộ thành phố này làm sao lại phối hợp với mình dễ dang như vậy chứ?
-Các đồng chí, các hương thân, các anh chị em, tôi là Đường Linh Linh chủ nhiệm tổ chức cán bộ thành phố, trước mong mọi người đừng có đi về phía trước nữa, phía trước là đại lộ có rất nhiều xe nhiều người, sẽ dễ dàng gặp chuyện không may, tôi biết mọi ngươi làm như thế này là có nổi khổ tâm riêng, tôi được lãnh đạo thành phố ủy thác, tới đây lắng nghe ý kiến của mọi người…
Ngạc nhiên khi bất chợt nghe thấy tiếng một người đàn bà thông qua cái loa cầm tay khuếch trương rất rõ ràng trên con đường này, mặc dù là không phải tiếng vang rất xa, nhưng ít nhất trước sau tầm khoãng 40-50m thì người thể nghe được nàng đang nói cái gì, hơn nữa từ phía xa có thể nhìn thấy một người đàn bà đang cầm loa đang đứng tại tại trên mui xe nói chuyện, vì vậy mọi người trên đường phố tuần hành tạm thời dừng lại .
-Chuyện gì xảy ra vậy?
Chu Minh Thủy nhìn hỏi.
-Bí thư… hình như là có một người đàn bà đang đọc diễn văn, chỉ là nghe không rõ đang nói cái gì . . .