CHƯƠNG 1660: ĐẢM ĐƯƠNG MỘT PHÍA.
Hiện tại Đường Linh Linh lại dám đánh cược nói chuyện này để cho nàng quản đến cùng, cùng lúc thì công bố số điện thoại di động của mình, lúc này lời nói của nàng đã có người tin .
-Các đồng chí, các anh chị em… nếu mọi người đã cũng đồng ý với phương thức xử lý của tôi rồi, tôi đề nghị là mọi người dừng lại không đi tuần hành trên đường phố nữa, hãy về nhà tìm xem chứng cớ của mình, để đến lúc ấy Lý Kim Sơn cho dù có nói như thế nào, thì mọi người cứ dựa tài liệu giấy tờ mà mà nói chuyện ví dụ như biên lai thu tiền các loại, cứ đến ban kỷ luật thanh tra khu Tâm Hồ tiến hành đăng ký, để giữ gìn quyền lợi của mình, có được không?
-Được, nếu Đường chủ nhiệm đã nói như vậy, chúng ta cũng để cho chính quyền có thời gian để điều tra, tất cả mọi người bây giờ đi về trước đi …
Trong đám người bắt đầu có người khuyên giải nói.
Vì vậy đám người tốp ba tốp năm bắt đầu tán đi, vốn một cuộc tuần hành có thể sẽ gây ra đại sự cứ như vậy mà giải tán, Đường Linh Linh cũng mệt mỏi đặt mông ngồi ở trên mui xe, ngươi cho rằng đứng ở trên mui xe tốt như vậy đứng sao, đó là nơm nớp lo sợ, không nói trước được bằng cách nào để khuyên những người tuần hành quay trở về , nếu nhỡ lời nói chọc đến trong đám đông có những người cứng đầu, Đường Linh Linh vẫn luôn lo lắng bản thân mình cùng cái xe hơi này bị đập nát đấy…
Đường Linh Linh lúc xuống xe dùng ánh mắt ánh mắt liếc xéo qua bên chiếc xe kia, phát hiện Chu Minh Thủy đã lên xe, trong nội tâm có hơi thất vọng nhưng nếu suy nghĩ kỹ, đây mới là bình thường, chuyện mình nên làm thì đã làm xong, hiện tại chỉ có thể là cố gắng xử lý tốt công tác sau này..
-Dương bí thư, đây là chuyện xảy ra của khu vực Tân Hồ, cô nhất định phải làm tốt công tác xử lý chuyện này, có tiến triển gì thì kịp thời thông báo vơi tôi, chuyện này không có đơn giản như vậy, tôi hiện tại lo lắng nhất chính là Lý Kim Sơn kia giờ có thể hay không thể xuất ra khoản tiền kia để trả lại, nếu không cầm về được thì dân chúng thì sẽ không coi như là xong chuyện đâu, Bình Qúy… ông gọi cho Lý Kim Sơn rồi chưa ? Như thế nào lại không thấy hắn đến?
Đường Linh Linh chợt nhớ tới hỏi.
-Đường chủ nhiệm, điện thoại không gọi được.
Giang Bình Qúy nhỏ giọng nói .
-Lan chính ủy, cô lập tức gọi điện thoại cho Đường Thiên Hà, nhất định phải tìm bằng được Lý Kim Sơn, vạn nhất hắn bỏ chạy mất, vậy thì lãnh đạo khu Tân Hồ đợi nhận chịu tiếng xấu thay cho hắn đi a…
Đường Linh Linh nói ra .
Bây giờ nhìn lại lúc ấy Lý Kim Sơn thu tiền phi pháp tiếp cận bốn trăm ngàn tiền mặt, hắn nói là sẽ sửa chữa xây dựng thêm khu vực chợ đầu mối, đến lúc đó thì ưu tiên cho những người góp tiền ra cửa hiệu mặt tiền, những người này đã tích cực giao tiền xong, nhưng trãi qua năm, sáu năm rồi, khu vực chợ đầu mối bán sỉ này vẫn là như cũ, cũng không có thấy động tĩnh cái gì sửa chữa mở rộng cả, làm cho những người giao tiền choáng váng, có người đã đến ủy ban khu Tân Hồ hỏi, mới biết được thượng diện không có cái kế hoạch gì gọi là sửa chữa xây dựng thêm cả, lúc này mọi người thế mới biết mình bị lừa gạt .
Đường Linh Linh sau khi trao đổi xong với lãnh đạo của khu Tân Hồ, liền hướng đến La Bàn Hạ báo cáo tình huống hiện trường, hơn nữa trong lòng nàng cũng là đang nén giận vô cùng, hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, rõ ràng không có ai đến hiện trường, vẫn luôn là chỉ có chính mình ở phía trước hứng mũi chịu sào …
Đường Linh Linh sau khi lên lầu, cũng không có vội trở lại phòng làm việc của mình, mà là đi đến phòng làm việc của La Bàn Hạ, nửa đường thì gọi điện thoại cho Đinh Trường Sinh, sau khi tiếp thông điện thoại của nàng, còn chưa kịp nói chuyện, chỉ nghe Đường Linh Linh vội vàng nói ra:
-Chị đã nhìn thấy ông ta tại hiện trường đám người tuần hành.
Sau đó Đường Linh Linh liền vội vàng cúp điện thoại, đi vào phòng làm việc của La Bàn Hạ.
La Bàn Hạ vẫn luôn i ở trong phòng làm việc, căn bản ông cũng không có ý tứ đi đến hiện trường, ở trong điện thoại nói với Đường Linh Linh là ông sẽ lập tức tới ngay, bất quá chỉ là kế hoãn binh mà thôi, nếu như Đường Linh Linh đã có mặt ở đó chĩa vào, như vậy thì ông không cần phải đi, nếu như Đường Linh Linh chịu không được, như vậy thì những người tuần hành kia nhất định là sẽ đi tới cao ốc của chính quyền thành phố, cho đến lúc đó thì ông ra mặt cũng không muộn, chứ tự chính mình ra mặt quá sớm, lại bất lợi với việc giải quyết vấn đề .
-Đường chủ nhiệm, làm cô phải vất vả, xử lý ra thế nào rồi?
La Bàn nhìn thấy là Đường Linh Linh tiến đến, đứng người lên hướng Đường Linh Linh đưa tay ra.
-La bí thư …em hồi báo anh chuyện xử lý tình huống . . .
…………………………………………………………………………..
Chu Minh Thủy cũng không có vào trong nội thành, mà là trực tiếp dựa theo địa chỉ do Tần Mặc gởi tới đi đến làng du lịch hồ Thiên Nhất Sắc, hiện tại đã là hơn 13h trưa, so với thời gian ước định thì cũng đã muộn rồi.
Nhưng không ngờ đến, chờ đợi ông không chỉ là Tần Mặc, mà còn có Đinh Trường Sinh, vừa rồi Đinh Trường Sinh nhận được điện thoại của Đường Linh Linh, đã biết rõ Chu Minh Thủy đi đến hiện trường, nội thành của Hồ Châu không lớn, náo nhiệt lớn như vậy nếu là không biết thì mới là chuyện kỳ quái.
Đinh Trường Sinh cùng Tần Mặc đang đứng ở trên bãi cỏ trước căn biệt thự, lúc nhìn thấy xe của Chu Minh Thủy chạy tới, hắn vội vàng bước tới kéo cửa xe ra, Tần Mặc đứng tại phía sau lưng của hắn, nhìn qua nghiễm nhiên như là một đôi vợ chồng son vậy.
-Ồ, Trường Sinh cũng ở đây à, cậu không có đi làm sao?
Chu Minh Thủy cười hỏi .
-Bí thư Chu, giữa trưa cháu vừa chạy tới, Tần Mặc có nói bí thư ( theo chú thích thì bên TQ cũng gọi phó bí thư chung là bí thư..) đã tới, cháu liền tranh thủ thời gian ở đây đón tiếp..
Đinh Trường Sinh thành thật nói .
Nếu như mình che lấp không tốt, vạn nhất bị Chu Minh Thủy lão hồ ly này nhìn ra chút gì đó như vậy có thể bị ảnh hưởng đến tới cách nhìn của Chu Minh Thủy với mình, có đôi khi không phải lúc nào cũng lanh chanh nhanh nhẩu, mà phải là thành thật một chút mới tốt.
-Ai , vừa rồi trong nội thành kẹt xe nên đền đây trễ…
Chu Minh Thủy vừa cười vừa nói .
-Kẹt xe? Hồ Châu trong nội thành thời điểm kẹt xe cũng không có nhiều lắm, bí thư Chu, chú đi đến khúc nào mà bị kẹt xe vậy?
Đinh Trường Sinh làm ra vẻ kỳ lại hỏi .
-Ừ,,,hướng phía chợ đầu mối bán sỉ rau quả.
Chu Minh Thủy nói xong liếc nhìn Đinh Trường Sin , muốn nhìn một chút tiểu tử này sẽ nói như thế nào, không biết hắn có biết sự tình bên trong thị khu hay không, bởi vì chuyện lớn như vậy, hắn làm cán bộ ở thành phố Hồ Châu cũng có địa vị không thấp, không co1 khả năng là không biết đến chuyện gì .
-Ặc…. chú đi đường đó bị kẹt là đúng rồi, cháu nghe nói có dân chúng ở hướng đó đang đi tuần hành, chú đi đến thì nhất định sẽ chẳng còn có đường đi, hiện tại bọn họ đã tản ra hết rồi chứ ?
-Ồ? Cậu cũng biết à, bộ cũng có mặt ở đó sao ?
-Cháu thật ra không có vào trong nội thành, bởi vì trước đây cháu đã từng làm cục phó cục công an thành phó, nên các huynh đệ có nói cho biết..
Đinh Trường Sinh không có chút dao động giải thích nói, trong nội tâm hắn lại đang thầm nghĩ, Chu Minh Thủy này tâm nhãn đủ nhiều, nói chuyện cùng ông ta nhất định phải cẩn thận hơn, nhất là thời điểm khoa trương nói láo.