CHƯƠNG 1664: PHÒNG NGỪA CHU ĐÁO
La Bàn Hạ sắc mặt càng lúc càng khó coi, nhưng đây là phó bí thư tỉnh ủy trong cuộc họp nói chuyện, chính ông lúc này đây thật là thua cuộc, còn tưởng rằng nếu mình gọi đến nhiều người như vậy thì Chu Minh Thủy sẽ giữ ý tứ không có bão nổi lên, nhưng Chu Minh Thủy một chút cũng không có cố kỵ cái gì, nên nói câu nào là thẳng thừng câu đó...
-Lần đầu tiên tôi tới Hồ Châu, thì đã nhìn một trò hay rồi, hơn ngàn người đi tuần hành ở trên đường phố, xe của tôi cũng bị kẹt ở trên đường phố, tiến thối không được, trong thời gian hơn một tiếng đồng hồ, tại hiện trường ngoại trừ một nữ đồng chí đó ra là Đường Linh Linh thì có ra mặt, còn những vị lãnh đạo thành phố thì đi nơi nào, chưa ra khỏi nhà sao?
Chu Minh Thủy không những là không cho La Bàn Hạ cùng Để Khôn Thành một chút mặt mũi, hơn nữa còn là từng bước ép sát.
Đối với ê kíp lãnh đạo của thành phố Hồ Châu, Chu Minh Thủy thông qua những người khác cũng biết được một ít tin tức, nhưng thu thập được nhiều tin tức là từ Thạch Ái Quốc đấy, nói đến việc này thì có điểm bất khả tư nghị, Chu Minh Thủy tới tỉnh Trung Nam không lâu, Thạch Ái Quốc cũng đến tỉnh không lâu, hai người bọn họ không có kết giao với những người khác, trái lại hai người bọn họ thì dần dần cùng đi tới với nhau .
Chu Minh Thủy đối với tỉnh Trung Nam thì không quen thuộc lắm, mới tới còn rất nhiều chuyện phải tìm hiểu ở bên trong, nhưng lại có Thạch Ái Quốc một lão nhân như vậy, có thể nói đúng là làm chơi ăn thật nắm bắt được tình hình của tỉnh Trung Nam .
Thông qua cùng Thạch Ái Quốc trao đổi, đối với cục diện lãnh đạo của Hồ Châu xem như mò được nhất thanh nhị sở, La Bàn Hạ là người của La Minh Giang bây giờ thì đang theo sát lấy La Minh Giang, còn Để Khôn Thành vẫn luôn có phản ứng, từ khi An Như Sơn ly khai tỉnh Trung Nam về sau, thì Để Khôn Thành đã từ chim phượng hoàng rơi xuống không bằng gà, tuy đã ở hết cố hết sức tại Hồ Châu kiếm được một chỗ cắm dùi, nhưng người hưởng ứng tán thành thì không có nhiều .
-Tôi không biết Lý Kim Sơn là người nào mà thần thông quảng đại như vậy, theo lời của quần chúng tuần hành nói, người này rất có bối cảnh, người bình thường không ai dám trêu chọc đến hắn, cho nên dẫn đến có nhiều người dân bị lừa như vậy, giận mà không dám nói gì, tôi muốn hỏi một chút, cán bộ được phân công cùng giám sát của Hồ Châu đã suy tàn đến mức này sao?
Chu Minh Thủy lời nói hung hồn có khí phách, ép tới những quan viên Hồ Châu có chút không thở nổi .
-Có thể mọi người cho rằng những sự tình này không phải thuộc về mình quản, cho nên thấy không thẹn với lương tâm là được rồi, nếu là như vậy, tôi hỏi mọi người, chuyện gì là do các người quản lý, chuyện gì không phải do các người quản lý, có một số ít cán bộ, chuyện của mình thì không làm, cứ thích xen vào việc của người khác, tôi thấy rằng nếu cán bộ như vậy, thì nên sớm ly khai ra khỏi đội ngũ nhân viên nhà nước, hiện tại hàng năm vẫn có nhiều đợt khảo thi công chức, tôi không tin trong những người đó không có nhân tài ….
Lan Hiểu San nhìn thoáng qua Đinh Trường Sinh , nhỏ giọng hỏi:
-Như thế nào lại nổi hỏa lớn như vậy, đây rốt cuộc là ai chọc giận ông ta vậy hả?
-Không rõ ràng lắm, có lẽ là do cảm xúc nên phát ra, chúng ta cứ ngồi nghe là được.
Đinh Trường Sinh bất động thanh sắc nói .
…………………………………………………………………………………
Cuộc họp này đối với Đinh Trường Sinh thì không có nhiều quan hệ, nhưng chuyện của Hoa Cẩm Thành thì quả thật đó là một chuyện cấp bách ở ngay trước mắt, cho nên sau khi tan họp, Đinh Trường Sinh lập tức định ngày hẹn gặp Hoa Cẩm Thành tại tòa nhà của ông ta .. .
-Đinh chủ nhiệm, cậu vội vã như lửa cháy đến nơi vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?
Hoa Cẩm Thành dẫn Đinh Trường Sinh vào phòng khách, hỏi.
-Chú Hoa, tôi thấy cái hạng mục xưởng may kia hay là thôi đi, khẩu vị quá lớn cũng không nuốt nỗi đâu, thành phố Hồ Châu sắp chuẩn bị xây dựng kiến thiết lại, xem ra vẫni có thể tìm hạng mục khác để bù lại, chứ đối với chuyện này mà chú cùng Tương Hải Dương phân ra cao thấp sợ rằng sẽ thua đấy.
-Đinh chủ nhiệm, đã xảy ra chuyện gì?
Hoa Cẩm Thành cũng là sửng sờ, chính mình vừa cùng bên Để Khôn Thành đứng cùng một tuyến, thì bây giờ Đinh Trường Sinh bên này mình rút lui, chuyện này làm sao như vậy chứ?
-Tôi có người bằng hữu nói cho biết, hình như là Tương Hải Dương đang tìm người để đối phó với chú, tôi lo lắng đến lúc đó thì cái hạng mục đó không có nắm bắt tới tay, trái lại còn bị người ám toán thì phiền toái.
Đinh Trường Sinh lo lắng nói .
-Đinh chủ nhiệm, cậu yên tâm đi, tôi Hoa Cẩm Thành trên giang hồ lăn lộn cũng không phải là mới vài năm gần đây, Tương Hải Dương tên kia thì trong long tôi nắm chắc, Sở Hạc Hiên bên kia vừa mới khơi thông quan hệ vơi tôi, đúng lúc này cậu lại bảo tôi rút lui ra khỏi, điều này sao có thể được chứ, hơn nữa bên Hà Đại Khuê tôi cũng đã thuyết phục được rồi, có thể nói cái hạng mục này là chuyện nước đã chảy thành sông rồi..
Hoa Cẩm Thành trong lòng đã có dự tính nói ra .
Đinh Trường Sinh lúc này lại là đã hối hận, ban đầu thực ra mình không nên đưa ra cái chủ ý này cho Hoa Cẩm Thành, vạn nhất Hoa Cẩm Thành bởi vì chuyện này mà rơi vào vòng xoáy, chính mình cũng không có đành lòng đấy.
Đinh Trường Sinh chủ yếu là muốn cùng Hoa Cẩm Thành nói đến chuyện này, nhưng nhìn ra thì Hoa Cẩm Thành căn bản nghe không vô rồi, cũng khó trách ông ta, đối mặt với một cái bánh ngọt lớn như vậy, ai cũng không bỏ được, huống chi còn có nhiều người cho Hoa Cẩm Thành lời hứa hẹn như vậy.
Tuy nhiên Đinh Trường Sinh vẫn không biết Để Khôn Thành và Sở Hạc Hiên đã cho Hoa Cẩm Thành cái cam kết gì, nhưng Đinh Trường Sinh cảm thấy, những lời hứa hẹn của Để Khôn Thành và Sở Hạc Hiên ánh trăng trong nước mà thôi, chứ có thể tạo được tác dụng thật sự thì là chỉ có hạn .
Đinh Trường Sinh bó tay rồi, cũng không muốn khuyên thêm nữa, từ trong nhà Hoa Cẩm Thành chưa uống miếng nước nào thì đã rời đi rồi, lúc này nếu như Hoa Cẩm Thành thật sự đang bị theo dõi, mình ở chỗ này ở lâu thêm một khắc thì sẽ có thêm một khắc nguy hiểm, Đinh Trường Sinh biết rõ nặng nhẹ, cho nên nếu Hoa Cẩm Thành đã có ý như thế, thì mình có muốn cũng kéo không được.
Nhìn theo xe của Đinh Trường Sinh rời khỏi cổng, lòng của Hoa Cẩm Thành trầm xuống, ông cũng rất rõ ràng, mình và Đinh Trường Sinh không có bất kỳ lợi ích nào liên quan, Đinh Trường Sinh đúng lúc này đến nói với mình về chuyện kia, khẳng định như vậy là hắn đã có nghe được tiếng gió rồi, nhưng từ chỗ đó của Sở Hạc Hiên lại không có một tin nào truyền đến, điều này làm cho trong nội tâm Hoa Cẩm Thành nổi lên đắn đo, chính mình từ chối hảo ý của Đinh Trường Sinh đến cùng là đúng hay sai, chính mình niên kỷ cũng không còn trẻ nữa, nếu như một khi thua cuộc, như vậy đời này mình cũng đừng nghĩ đến chuyện đứng dậy lại nữa, chỉ có một câu, mình bây giờ không được phép chịu thua .
………………………………………………………………………….
-Đã rất lâu rồi cháu không có tới đây, trong khoảng thời gian này đang bận rộn lắm sao?
Theo trong cửa mắt mèo nhìn thấy Đinh Trường Sinh ở ngoài cửa, Vũ Văn Linh Chi mừng rỡ kéo cửa ra, gói gọn trong nơi này chính là cuộc sống của nàng, nàng cẩn thận nghe theo lời khuyên cảnh báo của Đinh Trường Sinh, trước khi bản án của Kỳ Phượng Trúc lật lại, tốt nhất là không nên đi ra bên ngoài, vạn nhất bị Lâm Nhất Đạo biết được nàng đang ở Hồ Châu, thì sẽ rất nhanh men theo sờ tới, đến lúc đó tất cả mọi chuyện đều xong .
-Muốn uống chút rượu, ở đây dì có không?
Đinh Trường Sinh mỏi mệt hỏi.
-Có a, cháu muốn uống rượu gì?
Vũ Văn Linh Chi đã nhìn ra Đinh Trường Sinh hôm nay cảm xúc có điểm gì là lạ .
-Rượu gì cũng được..
Đinh Trường Sinh nói..
-Xảy ra chuyện gì?
Vũ Văn Linh Chi giúp Đinh Trường Sinh thay đổi giày, kéo cánh tay của hắn đến trong phòng khách, lúc này Kỳ Trúc Vận mang đến một ly trà, chứ không phải là rượu.
-Cháu mới từ nhà Hoa Cẩm Thành đến đây, xem ra đã có người nhìn chằm chằm vào ông ta rồi, dì hãy thu thập đồ đạc, hai ngày nữa sẽ dọn nhà đi, cháu còn phải đi lên kinh thành có việc vài ngày, cháu sẽ nhờ một bằng hữu giúp đỡ cho dì đi tìm phòng ở, tại nơi đây đã không an toàn rồi.
Đinh Trường Sinh nhấp một ngụm trà nói ra.