CHƯƠNG 1693: NGƯỜI ĐÁNH KẺ VUỐT.
-Bí thư Chu, tôi nhất định sẽ nhớ kỹ yêu cầu này, nói thật, chúng tôi làm ăn, lúc nào cũng muốn phát triển lớn, với hạng mục này thì chúng tôi chuẩn bị mở ra thị trường thức uống Giang Bắc, vấn đề chúng tôi yên tâm nhất là hoàn cảnh đầu tư nơi này.
-Ồ? Ông đối với hoàn cảnh đầu tư Hồ Châu thấy rất được sao?
- Không dám đấu diếm, lúc lần đầu tiên chúng tôi tới đây khảo sát, Đinh chủ nhiệm không có giống như quan viên của các địa phương khác, cậu ta không có tán dương là Hồ Châu cái gì cũng tốt, ngược lại là còn nói cho tôi biết về những vấn đề khó khăn của Hồ Châu, cái mà chúng tôi thưởng thức là quan viên Hồ Châu không có tự đáng bóng để đánh lừa chúng tôi, chứ nếu đầu tư mà bị lừa gạt thì tính như xong rồi, chúng tôi dân là làm ăn, từ xứ khác đến thì chưa quen cuộc sống địa phương nơi đây, cho nên sợ nhất là khi đầu tư thì giống như nước đổ lá môn, cái hạng mục này chúng tôi sau khi trở về thảo luận khá lâu, cuối cùng mới có quyết định đấy, bởi vì tôi tin tưởng Đinh chủ nhiệm sẽ không gạt chúng tôi..
Lương Tuệ Sinh rất biết làm người, mới vừa rồi Đinh Trường Sinh để cho ông có cơ hội tiếp xúc với bí thư Chu, đây là đang bánh ít đi thì bánh chưng lại, có ý vị hướng trên mặt Đinh Trường Sinh thϊếp vàng, dù là Đinh Trường Sinh da mặt đủ dày, tại trước mặt mọi người bị vuốt mông ngựa, cũng có chút mất tự nhiên không thói quen .
-Được, tốt rồi… Lương tiên sinh, ánh mắt của ông tốt, Hồ Châu này là nơi địa linh nhân kiệt, nhưng kinh tế một mực không đi lên, nói cho cùng vẫn là do vấn đề con người, chỉ có giải quyết được vấn đề này, thì kinh tế Hồ Châu mới có thể phát triển…
Chu Minh Thủy lời nói này là để cho những lãnh đạo Hồ Châu ở tại đây nghe.
Nghi thức ký tên rất đơn giản, dựa theo nguyên tắc tiết kiệm, không có tổ chức rầm rộ lớn, làm cho Chu Minh Thủy rất hài lòng, Đinh Trường Sinh cũng không muốn làm náo nhiệt, cho nên có mấy phương án của La Hương Nguyệt đều bị hắn bác bỏ, chỉ nói ngắn gọn một câu, khu đang phát triển không có tiền .
Vốn tưởng rằng Chu Minh Thủy tham gia xong nghi thức ký tên thì sẽ hồi trở lại tỉnh ngay, chuyện đến đây là chấm dứt, nhưng làm cho người mở rộng tầm mắt, lúc Chu Minh Thủy ngồi lên xe, rõ ràng lại vẫy tay, gọi Để Khôn Thành lên xe, làm cho rất nhiều người hoang mang, còn người suy đoán đây là Chu Minh Thủy đang cân bằng , bởi vì lúc tới là đi cùng La Bàn Hạ, thời điểm rời đi thì lại cùng đi với Để Khôn Thành..
-Khôn Thành, trước khi tôi tới tỉnh Trung thì đã gặp qua An Như Sơn một lần, ông ấy đối với ông có kỳ vọng rất cao, nhưng cũng có nói là ông hiện nay ở Hồ Châu biểu hiện, thì không được như ý của ông ấy ah.
Chu Minh Thủy đi thẳng vào vấn đề , một câu nói thừa đều không có .
-Bí thư Chu, chính tôi tại Hồ Châu tình cảnh không tốt lắm, có một số việc đành phải bất lực, ví như cái hạng mục PX kia, cái hạng mục này là do chủ tịch Sở Hạc Hiên dẫn và, vốn là chuyện ván đã đóng thuyền, Thạch Ái Quốc trước khi đi cũng đã đồng ý cái hạng mục này, coi như là sự tình nước chảy thành sông, nhưng La Bàn Hạ lại gác lại hạng mục này, tuy không phải là bổn ý của hắn, nhưng trên thực tế tất cả mọi người đều cho rằng là do hắn ngăn cản…
Để Khôn Thành sẵn dịp nói ra.
-Ừ, tôi biết, cái hạng mục này quá lớn, các người cũng phải cần trưng cầu trên tỉnh đồng ý, lúc trước không phải là đã đồng ý sao, bây giờ trong tỉnh ý kiến như thế nào rồi?
Chu Minh Thủy hỏi.
-Chuyện này chúng tôi cũng không biết, nhưng từ khi La Bàn Hạ ép xuống cái hạng mục này, về sau tất cả các công tác liên quan đến hạng mục này đều tạm thời đình chỉ.
-Như vậy thì không được, cái hạng mục này sớm muộn gì cũng phải khởi động, ý của tôi là mau chóng hành động, đây là một cái hạng mục trên mười tỉ tệ đầu tư, một khi kiến thành, đối với phát triển Hồ Châu cùng nền công nghiệp kéo động không cần nói cũng biết, các lãnh đạo của Hồ Châu cũng nên ý thức được điều này, Khôn Thành …lúc gặp tôi An Như Sơn đã nói, nhờ tôi quan chiếu đến ông một chút, ông bây giờ là chủ tịch thành phố, muốn tôi chiếu cố, thì ông cũng phải làm ra chút gì đó để cho mọi người tin phục mới được chứ..
Chu Minh Thủy cười cười nói ra, nhưng Để Khôn Thành trong lòng lại dũ phát trầm trọng .
Vô luận Chu Minh Thủy nói là thật hay là giả, ý muốn lôi kéo ý mình không cần nói cũng biết, mặc dù là mình tại Hồ Châu đã trải qua thời kỳ hai bí thư thành ủy, nhưng cục diện bất lợi của mình thì cũng không có thay đổi, xem ra mình phải cải biến về ý nghĩ, bởi vì nhìn qua bộ dạng như vậy, Chu Minh Thủy có thể sẽ đồng ý ở phía trên thay mình chia sẻ một chút hỏa lực..
Hắn không sợ Chu Minh Thủy nói dối, bởi vì buổi tối chỉ cần gọi điện thoại cho An Như Sơn thì sẽ hiểu, cho nên bây giờ trước mắt cứ đáp ứng là trọng yếu nhất .
-Bí thư Chu, tôi nhớ kỹ rồi, hạng mục này chúng ta sẽ tiếp tục trù bị, tin rằng với sự cố gắng của chúng ta thì sẽ có thành quả.
Để Khôn Thành đầy miệng đáp ứng .
-Ừ, vậy thì tốt, còn có chuyện này, Đinh Trường Sinh ông có quen thuộc với hắn không vậy?
Chu Minh Thủy hỏi.
-Đương nhiên là quen biết, trước đó hắn là thư ký cho Thạch Ái Quốc, nên .. chúng ta . . .
- Vậy là tốt rồi …Khôn Thành, người làm đại sự thì không câu nệ tiểu tiết, tôi bất kể trước đó các người có vấn đề gì mà vẫn chưa giải trừ, cái hạt mụn đó phải bỏ qua dừng lại ở đây, tôi muốn sau này ông hãy giúp đỡ hắn thoáng một chút, đương nhiên hắn cũng sẽ phối hợp công tác cùng với ông, đã minh bạch chưa?
Chu Minh Thủy lời sau cùng khiến cho Để Khôn Thành không rõ lắm, thằng Đinh Trường Sinh đồ chó hoang này rốt cuộc là có cái đạo hạnh gì ? Tại sao lại cùng với phó bí thư tỉnh ủy vừa mới tới tỉnh không bao lâu, lại có dính líu quan hệ đây chứ?
Hơn nữa nhìn ra được, Chu Minh Thủy đối với Đinh Trường Sinh vẫn là rất quan tâm, nếu không thì sẽ không ra mặt cho Đinh Trường Sinh nói ra như vậy, chẳng lẽ Đinh Trường Sinh cùng Chu Minh Thủy sớm đã nhận biết từ lâu?
Trong lúc nhất thời, trong đầu tuy nghĩ đến tất cả những việc này, nhưng Để Khôn Thành vẫn là rất nhanh gật đầu đáp ứng, mặc kệ chuyện trước kia như thế nào, rất rõ ràng Chu Minh Thủy hi vọng về sau mình và Đinh Trường Sinh sóng vai chiến đấu …