CHƯƠNG 1701: CƠ HỘI KHÓ MÀ CÓ ĐƯỢC.
Nếu như vẻn vẹn chỉ là một cái bật lửa thuốc lá, thì không có bao nhiêu sức nặng, đương nhiên cũng sẽ không làm bị thương Trương Văn Minh, nhưng lúc này cái bật lữa bị Đinh Trường Sinh dùng hết lực đấy, cho nên không những là tay Trương Văn Minh không có cầm được điện thoại, trái lại cây gậy điện trong còn bị làm rơi xuống đất .
Lập tức trên mu bàn tay Trương Văn Minh liền sưng lên một cục u lớn..
-Bọn họ muốn đánh tôi, ông nói thử xem tôi cứ đưa mặt tới cho bọn họ đánh sao chứ ? Ban kỷ luật thanh tra là dựa vào đánh người để phá án hay sao?
Đinh Trường Sinh lại hỏi .
Lúc này Uông Minh Hạo dần dần đã tỉnh hồn lại rồi, giọng này không phải là Trương Văn Minh, cái thanh âm cũng là rất quen, làm sao nghe được giống như là Đinh Trường Sinh vậy, hơn nữa đêm nay chuyện xử lý Đinh Trường Sinh thì ông biết đến…
-Cậu là Đinh Trường Sinh?
Uông Minh Hạo hỏi.
- Cuối cùng ông cũng đã nhận ra, tôi là chủ nhiệm khu khai phát, còn là trợ lý chủ tịch thành phố, các người bảo tôi đến phối hợp với công tác các người điều tra, tôi đã phối hợp, nhưng bọn họ lại đánh tôi, đây gọi là phối hợp công tác sao?
-Đinh Trường Sinh, cậu không cần la lối càn quấy, Trương Văn Minh đâu rồi, đưa điện thoại cho hắn.
Uông Minh Hạo ở trong điện thoại nói lớn, lúc này ông ẩn ẩn cảm thấy có gì không ổn, nếu Trương Văn Minh không có trong tay điện thoại của mình, cho nên ông muốn xác nhận Trương Văn Minh hiện tại đang làm cái gì ở đó, ông biết rõ Đinh Trường Sinh âm tàn, nhưng nếu nói hắn đã hù chết đối với Trương Văn Minh tựa hồ cái khả năng này không lớn .
-Ông trả lời vấn đề tôi hỏi trước đã, đánh người là có đúng hay không, ban kỷ luật thanh tra trước kia phá án phải có phải đều là dựa vào nắm đấm mà phá án phải không, nói như vậy thì trình độ người của ông quá kém, tuy các phần tử mục nát thì thật sự là đáng hận, nhưng bọn họ cũng là con người a, không phải là loại gia súc, không thể bắt được rồi giở nắm đấm ra thì liền xong việc. .
Đinh Trường Sinh ở trong điện thoại nói về chính sách cùng pháp luật, nói về đạo lý thì hắn rất có nghề đấy.
Trong lúc Đinh Trường Sinh ở trong điện thoại cùng Uông Minh Hạo phân rõ phải trái, thì bên ngoài cái trấn nhỏ này lặng yên không tiếng động đang chạy tới một chiếc xe Audi, lái xe chính là Đàm Quốc Khánh, tối hôm qua tại xe của Đinh Trường Sinh động tay động chân xong, hắn dùng điện thoại định vị giám thị hướng đi của Đinh Trường Sinh, đến buổi tối nay, đường chạy chiếc xe này rõ ràng nhanh chóng cách rời khỏi nội thành Hồ Châu, hướng về vùng ngoại ô vắng vẻ chạy tới.
Điều này làm cho Đàm Quốc Khánh vô cùng mừng rỡ, hắn cho rằng Đinh Trường Sinh cuối cùng đã nhịn không được nên hẹn hò cùng Trịnh Tiểu Ngải, chỉ là không có nghĩ tới thằng này lại còn có một chỗ ẩn thân hoang vu như vậy, thấy vậy ở bên trong Đinh Trường Sinh cũng là một kẻ biết hưởng thụ.
Đàm Quốc Khánh nghĩ tới đây thì dừng xe, lấy khẩu súng ngắn ở dưới chỗ ngồi kiểm tra lại một lần, kể cả viên đạn đã lên nòng, cho dù là Tưởng Hải Dương muốn dùng thủ đoạn của pháp luật đích đem Đinh Trường Sinh đưa ra công lý, bằng không lần này cũng sẽ không mượn nhờ sức mạnh trên tỉnh .
Thế nhưng Đàm Quốc Khánh minh bạch, đó chỉ là hạ sách bất đắc dĩ, nếu như có thể đem Đinh Trường Sinh tiêu diệt, đó mới là bớt việc nhanh nhất đấy, nghĩ đến Tưởng Văn Sơn đã từng chiếm đoạt thân thể Trịnh Tiểu Ngải hấp dẫn kia, Đàm Quốc Khánh có chút nhiệt huyết sôi trào rồi, nếu có thể đem con đàn bà kia đè lên cưỡng bức, cũng không uổng mình hơn nửa đêm phải đi tới nơi này .
Theo trên định vị của điện thoại di động, đã tới gần chỗ đậu xe của Đinh Trường Sinh rồi, , vì vậy đem xe lặng lẽ ngừng lại tại bên ven đường, trong bóng tối cầm súng ra, sau đó cầm điện thoại di động xuống xe .
Thị trấn nhỏ lúc này đã hoàn toàn lâm vào trong yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có vài tiếng chó sủa xa xa ..
Đàm Quốc Khánh chậm rãi đến gần cái tiểu viện kia, phát hiện tại đây lại là một nhà nghỉ, hắn theo bên cạnh trong ngõ hẻm tiếp cận vào trong tiểu viện, xuyên thấu qua khe cửa, nhìn thấy được ở trong sân xe của Đinh Trường Sinh , có điều làm cho hắn cảm thấy kỳ quái, trong cái tiểu viện này còn có một chiếc xe khác, tuy không rõ bảng số xe, nhưng làm cho hắn cẩn thận hơn rất nhiều.
Lúc này, toàn bộ đám người đang tập trung trong gian phòng đó tra hỏi Đinh Trường Sinh, phía ngoài sân không có bất kỳ ai cả, Đàm Quốc Khánh đem khẩu súng nhét vào trong quần, nhẹ nhàng leo qua tường viện, tại bên trên tường viện thì nhìn thấy được tận cùng bên trong có một gian phòng đèn sáng , Đàm Quốc Khánh tiến vào sân nhỏ, lén lút đến gần gian phòng kia .
-Đinh Trường Sinh, tôi nói cho cậu biết, đây là đối kháng với người của kỷ ủy điều tra, cậu biết hậu quả như thế nào không?
Uông Minh Hạo quả thực bị Đinh Trường Sinh càn quấy làm cho giận điên lên rồi, ở trong điện thoại quát to, hận không thể lúc này đi đến trước mặt Đinh Trường Sinh, đánh hắn mấy bạt tai .
-Uông Minh Hạo, tôi cũng nói cho ông biết, tôi không mắng ông không phải là do ông làm bí thư ban kỷ luật thanh tra, mà là muốn để cho ông ăn thêm vài năm cơm khô để luồn cúi leo lên cao có được không, ông biết rất rõ ràng tôi là bị oan uổng, vì muốn nhuộm đỏ cho mà ngay cả đồng chí của mình cũng ráng ghép tội oan uổng sao? Ông nếu muốn leo lên, thì đừng có giẫm lên thi thể của người khác để mà đi như vậy, hơn nữa ông là loại người hai mặt, nếu leo lên được thì mới là lạ, muốn chụp mũ trên đầu của tôi hả ? Không có cửa đâu.
Đinh Trường Sinh cũng tức giận sôi lên ..
Chẳng những là tại chỗ mấy người này, mà ngay cả Trương Văn Minh cũng đều sợ đến ngây người, bọn họ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy có người dám nói như vậy đối với Uông Minh Hạo, tại thành phố Hồ Châu, có cán bộ nào khi gặp Uông Minh Hạo mà không một tiếng Uông bí thư dài, một tiếng Uông bí thư ngắn, bởi vì hầu như mông của người nào dưới đáy cũng dính phân, cho sợ Uông Minh Hạo sẽ nhìn chằm chằm vào mình, chứ chưa thấy qua người nào dám cùng khiêu chiến Uông Minh Hạo.
Nhưng Đinh Trường Sinh hôm nay đã cho bọn họ nhìn thấy kiến thức, thành phố Hồ Châu thật đúng là có một người như thế.
Đàm Quốc Khánh không nghĩ tới kết quả là như thế này, hắn ở ngoài cửa sổ thấy được bên trong hết thảy, hơn nữa cũng cũng nghe được Đinh Trường Sinh gào to nói chuyện, lúc này đối với Đinh Trường Sinh mà ra tay , tuy là có thể, nhưng tại chỗ này nhiều người như vậy, chẳng lẽ đều phải gϊếŧ chết hết sao? Điều đó không có khả năng, nhưng nếu không động thủ, như vậy chẳng lẽ mình lại là một chuyến đi không .
Hắn không muốn bỏ qua cái cơ hội này, vì vậy đem súng móc ra, nhắm ngay hướng của Đinh Trường Sinh, nhưng lúc này chỗ đứng của Đinh Trường Sinh, theo từ góc độ của Đàm Quốc Khánh thì rất khó nổ một phát tất trúng, chỉ là cái gian phòng này chỉ có cái bệ cửa sổ là thích hợp ngắm bắn nhất ..