-Nói mau..để tôi xem cậu có lý do gì để trình bày đây ?
La Bàn Hạ ngữ khí vẫn là rất phẫn nộ, nhưng vẫn cho Đinh Trường Sinh một cơ hội để nói .
Vì vậy Đinh Trường Sinh đem sự tình từ đầu tới đuôi đều nói ra, hơn nữa còn cường điệu nhấn mạnh có người muốn diệt trừ hắn nên nổ súng, xem ra người của kỷ ủy làm việc quá tệ, nên để cho người khác dùng phương thức ám sát để khử hắn, may mắn là hắn phản ứng nhanh, nếu không thì hiện tại giờ chỉ còn là một cái xác…
Tuy ở trong quá trình nghe hắn kể lể ra thì đám người của Trương Văn Minh mấy lần muốn xen vào giải thích, nhưng đều bị Đinh Trường Sinh lấy tay chỉ vào mặt, nên không có một người nào dám lên tiếng, hoàn toàn chỉ có một mình Đinh Trường Sinh há miệng đạo diễn, đem mình nói than phiền là đang bị rất thảm, người kỷ ủy nối giáo cho giặc, hắn hận không thể ăn sống mấy người bọn chúng..
-Cậu nói đều là thật?
La Bàn Hạ xuất mồ hôi lạnh, nhất là khi Đinh Trường Sinh nói người nổ súng rất có thể là Đàm Quốc Khánh cục phó cục công an lúc trước, La Bàn Hạ trong đầu thoáng hiện người chủ mưu đầu tiên là Tương Hải Dương, liền nghĩ đến mảnh đất xưởng may kia vẫn còn đang tranh đoạt ở bên trong, bọn người này vì tiền thật đúng là chuyện gì cũng đều có thể làm được a, Đàm Quốc Khánh trước kia là kiện tướng đắc lực cho Tưởng Văn Sơn , không thể tưởng được hắn bây giờ lại xuất hiện .
-Thật hay giả bây giờ khó mà nói, cháu đã gọi điện thoại báo cảnh sát, người cục công an lát nữa sẽ đến, chờ bọn họ lấy đầu đạn giám định rồi nói sau, trực giác của cháu đoán là Đàm Quốc Khánh có thể không có sai, cháu hiện tại chỉ là không hiểu, đến cùng là ai muốn đẩy cháu vào chỗ chết, hơn nữa Đàm Quốc Khánh làm sao lại biết người kỷ ủy bắt cháu mang đến ở chỗ này, theo lời của kỷ ủy Trương Văn Minh nói nơi này là trấn Hắc Sơn, buổi tối thì cháu bị mang tới đây, vậy thì bên trong nội bộ kỷ ủy khả năng là có người cùng Đàm Quốc Khánh cấu kết, đây đều là suy đoán, bí thư …chú phải làm chủ lấy lại công bằng cho cháu a..
Đinh Trường Sinh càng về sau thanh âm càng trầm thấp, hình như là đang bị oan ức lắm vậy…
-Tôi biết rồi, chuyện này trước mắt cậu cứ chú ý an toàn, đến khi trời sáng rồi nói sau, kết quả bên cục công an xem xét như thế nào nhớ báo cho tôi biết.
La Bàn Hạ tối hậu nói ra .
-Vâng cháu biết rồi, bí thư cứ nghỉ ngơi đi, trời không còn sớm.
Đinh Trường Sinh dặn dò .
Nhìn xem Đinh Trường Sinh đã cúp điện thoại, Trương Văn Minh rốt cục nhịn không được .
-Đinh Trường Sinh, anh quá vô sỉ, luôn miệng cứ nói là nội bộ kỷ ủy xảy ra vấn đề, là chúng tôi bán đứng anh….anh cũng biết, súng kia là nhắm bắn tôi đấy, cũng không có bắn anh, vậy mà còn nói là người của chúng tôi bán đứng anh hả..
Trương Văn Minh quát .
-Này để tôi nói, anh là con người không có lương tâm, tôi vừa mới cứu anh một mạng, mới đó bây giờ đã lật lọng cắn tôi, theo từ vị trí của cửa sổ, bởi vì anh đứng cản ở trước mặt tôi, nếu không bắn chết anh, thì hắn không thể nhắm trúng tôi được, anh xem một chút đường đạn đi, đã làm nhiều năm kỷ ủy như vậy, tôi còn tưởng rằng ít nhiều gì cũng có chút kiến thức về hình sự chứ, vậy chứng tỏ lâu nay các vụ án trải qua trong tay anh đều là vu oan giá hoạ chứ chẳng biết gì cả….
Đinh Trường Sinh trả lời lại một cách mỉa mai nói.
Hắn rất rõ ràng, chính là có người muốn chụp cái bồn phân lên đầu hắn, hơn nữa kẻ chủ mưu này có thế lực rất mạnh, nếu dùng lực lượng bây giờ của hắn hiện có, để mà đối kháng với đối phương , chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, hiện tại phương thức tốt nhất tựu là nhẫn nhịn yếu thế .
Thế nhưng mà yếu thế cũng có hạn độ của yếu thế, do đó đối với chuyện nổ súng muốn gϊếŧ người này, hắn phải hảo hảo lợi dụng, nói cách khác thật đúng là cám ơn Đàm Quốc Khánh một phát súng này rồi.
Chuyện này cho dù không phải là do người kỷ ủy để lộ bí mật, thì cũng phải đem cái này mũ này chụp lên đầu người kỷ ủy, chứ mình thật đúng là không còn có đường nào khác ..
Uông Minh Hạo cầm điện thoại di động trong phòng khách đi tới đi lui, nhưng một mực cũng không nghĩ ra nên làm cái gì bây giờ, La Bàn Hạ thì đã cúp điện thoại, mặc dù vụ án này là từ trên tỉnh áp xuống tới đấy, nhưng giống như là La Bàn Hạ đã nói như vậy, trước mắt thật đúng là không có cái gì chứng cứ rõ ràng chứng minh là Đinh Trường Sinh làm trái với quy định địa phương.
La Bàn Hạ sau khi cúp điện thoại, lại gọi điện thoại cho Uông Minh Hạo, ông cảm thấy đây là một cơ hội tốt, là có thể lợi dụng cơ hội này, dằn mặt Uông Minh Hạo, về phương diện này, thì La Bàn Hạ cùng Đinh Trường Sinh có suy nghĩ giống nhau
-Ông Uông, tôi Bàn Hạ đây, ông không cần lo lắng nữa, đám Trương Văn Minh không có việc gì, hiện tại người của cục công an đang tới.
La Bàn Hạ nói ra .
-Há, vậy là tốt rồi … vậy là tốt rồi, cám ơn bí thư, cái bản án của Đinh Trường Sinh phải có người của cục công an cùng phối hợp thì mới được a, dù sao người kỷ ủy biện pháp cưỡng chế vẫn còn là yếu đuối lắm..
Uông Minh Hạo cho rằng người của cục công an người tới là để phối hợp với bên kỷ ủy để trấn áp Đinh Trường Sinh, cho nên mới có lời nói này .
-Ông Uông, ông cũng là người lão luyện, đã làm bên ban kỷ luật thanh tra nhiều năm rồi, chắc cũng biết phải quản lý tốt người của mình chứ hả, ban kỷ luật thanh tra là một ban ngành đặc thù, người của ông phải biết tuân thủ kỷ luật, nhất là kỷ luật giữ bí mật, nói thật cho ông biết, điểm giữ người của ông đêm nay bị người ngoài đột nhập đến tập kích, Đinh Trường Sinh bị bắn, may mà không sao, nếu đêm nay xảy ra án mạng, để tôi xem ông làm sao báo với thành ủy đây..
La Bàn Hạ sẳng giọng nói.
-Hả… đột nhập bắn người.. bí thư .. chuyện này, tin tức từ đâu đến vậy?
Uông Minh Hạo sững sờ hỏi.
-Người của ông cũng không sao, ông gọi điện thoại hỏi đi, tôi mới vừa cùng Đinh Trường Sinh tiếp thông điện thoại, chính hắn báo cảnh sát, đang chờ đợi cảnh sát đến điều tra kìa..
La Bàn Hạ nói xong liền cúp điện thoại, không cho Uông Minh Hạo cơ hội giải thích, lại một lần nữa nện cho Uông Minh Hạo một cú đấm tinh thần.
Uông Minh Hạo đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon, nghĩ đến La Bàn Hạ lời nói mới rồi, cái gì quản tốt người của ngươi, cái gì phải tuân thủ kỷ luật v.,.v… đây là ý gì, chẳng lẽ chuyện bắn súng tối nay cùng người kỷ ủy có liên quan?
Nghĩ tới đây, rốt cuộc Uông Minh Hạo ngủ không được, nếu như chuyện bắn súng đêm nay cùng với người của mình có quan hệ, như vậy thì đồng nghĩa là mình đối với thuộc hạ khi làm việc cụ thể thì là không biết gì hết, cho nên liền mặc quần áo, gọi điện thoại cho tái xế chạy xe tới, trực tiếp đi đến ban kỷ luật thanh tra .
Lúc này, đồng dạng sa vào phiền với Uông Minh Hạo còn có một người, đó chính là Cảnh Trường Văn từ trên văn phòng công an tỉnh xuống Bạch Sơn phá án, hắn đang canh giữ Hoa Cẩm Thành trước giường bệnh, nhìn cả người Hoa Cẩm Thành cắm các loại ống truyền, trong lúc nhất thời nóng nảy không biết phải làm sao .
-Bác sĩ, tình hình như thế nào rồi đây? Lúc nào ông ta có thể tỉnh lại.
Cảnh Trường Văn hỏi.
-Vấn đề này khó mà nói, người bệnh là bị uất ức trong lòng, nếu không cấp cứu kịp thời , chỉ sợ là đại la kim tiên cũng không đủ sức xoay chuyển, sau hai mươi bốn giờ nguy hiểm qua đi thì phải kiểm tra lại, chúng tôi đây cũng chỉ cố gắng hết sức.
Bác sĩ nói ra .
-Vâng… cám ơn, tôi biết rồi.
Cảnh Trường Văn bất đắc dĩ nói .