Trương Văn Minh nhìn thấy bộ dáng Đinh Trường Sinh, cũng thấp thỏm không yên, vừa mới nhìn thấy Đinh Trường Sinh lưu manh không bị trói buộc qui tắc gì cả, ở bên trong mắt thằng điên này căn bản không có sợ gì quyền uy, hắn cũng không cho thượng cấp một chút thể diện nào, thì là gì mà hắn nể mặt mũi của mình chứ…
-Cũng không phải là không được, như vậy đi, xem như tối hôm qua anh cũng có phần nào ngăn cản viên đạn giùm cho tôi, bởi vì tôi đang muốn bỏ tiền tìm thuê người đến dọn dẹp lại gian phòng, gian phòng này bị người kỷ ủy lục soát đồ đạc lung tung xáo trộn hết rồi.. .À…trong phòng các người có tìm được cái gì quí giá không vậy?
Đinh Trường Sinh quay mặt sang hướng Trần Đại Vệ nói.
Bất thình lình bị chuyến đối tượng sang mình, làm Trần Đại Vệ giật mình, theo bản năng né qua một bước …
-Há, chuyện này thì dễ rồi…
Trương Văn Minh ngạc nhiên, thứ nhất không nghĩ đến Đinh Trường Sinh sẽ cho mình mặt mũi , thứ hai không nghĩ tới Đinh Trường Sinh lại có yêu cầu thấp như vậy chỉ là bỏ tiền thuê một người giúp việc, quả thực xem như là bỏ qua không tính, lúc này hắn cũng đã minh bạch, Đinh Trường Sinh không muốn đền bù tổn thất gì, càng không phải là muốn lừa bịp lừa bọn họ, mà chỉ là tranh thủ dằn mặt..
-Vậy, anh muốn làm thế nào đây?
Đinh Trường Sinh bất đắc dĩ nói .
- Vậy thế này đi….cái gọi là thuê người đến dọn dẹp, sau này chi phí tiêu tốn hết bao nhiêu anh cứ nói, tôi trả tiền lại cho anh..
Trương Văn Minh vui vẻ nói .
Nói xong, Trương Văn Minh đi đến bên cạnh Uông Minh Hạo, muốn trưng cầu một chút ý kiến Uông Minh Hạo, nhưng lúc này Uông Minh Hạo liền xoay người rời đi, không cho Trương Văn Minh cơ hội giải thích ..
Uông Minh Hạo vừa đi, thì những người khác cũng lục tục ly khai, trong phòng chỉ còn lại Đinh Trường Sinh cùng với Khấu Óanh Óanh đang ở một bên nhìn xem náo nhiệt, lại còn có Cố Khánh Dân .
Khấu Óanh Óanh thấy Đinh Trường Sinh miệng lưỡi lưu loát, công phu lừa dối leo lẻo, cũng biết lão già kia nhất định là một đại quan, mặc dù coi như chuyện này Đinh Trường Sinh hả giận, nhưng Khấu Óanh Óanh trong lòng cũng thoảng qua cảm thấy bất an.
-Úi trời… Đinh phó cục, lần này xem như hại chết tôi rồi, nếu đã đắc tội với người của kỷ ủy, tôi đây còn có cuộc sống tốt sao, về việc này .. Đinh phó cục thật đúng là không có phúc hậu a.
Cố Khánh Dân vẻ mặt đau khổ nói ra .
-Thôi đi ông ơi...sợ cái gì chứ , tới đây tôi chỉ cho ông một chiêu, nếu không dùng thì muộn ráng chịu.
Đinh Trường Sinh vẫy vẫy tay nói ra .
Cố Khánh Dân cho rằng Đinh Trường Sinh trêu đùa mình, nhưng cũng phối hợp, vì vậy vẻ mặt đau khổ lại gần, thì Đinh Trường Sinh ghé vào lỗ tai ông nhỏ giọng nói:
-Nhà nếu có tiền nhiều thì tranh thủ chuyển đi nơi khác đi, nhà ở nếu ở không hết thì cũng bán đi, chứ trước sau gì kỷ ủy trên tỉnh cũng xuống điều tra thì không tốt đâu..
. Nói xong hắn cười ha hả .
-Ai ôi!!! Đinh phó cục ..giờ mà cậu còn tâm trí đùa giỡn ah.
Cố Khánh Dân đương nhiên biết đây là Đinh Trường Sinh đang nói đùa, nhưng chưa kịp phàn nàn tiếp thì thấy Đinh Trường Sinh cầm điện thoại di động lên gọi một dãy số .
Biết rõ việc này không thể than phiền gì hơn nữa, chỉ cần nói ra bực một lần là được rồi, lãnh đạo cũng biết ý tứ của ngươi, nếu cứ than thở không ngừng thì lại trở thành đàn bà mè nheo rồi…
- Này, Đường cục trưởng, tôi là Đinh Trường Sinh đây.
-Tôi biết rồi, tên của cậu tôi có lưu mà, nói đi …có chỉ thị gì, Đinh chủ tịch..
Đường Thiên Hà nói đùa, kỳ thật cũng không phải là giỡn, Đinh Trường Sinh bây giờ là trợ lý chủ tịch, người khác nếu gọi hắn là Đinh trợ lý, thì cái chức vụ này quá mơ hồ, ai biết ngươi là trợ lý cái gì, thông thường thì người biết đến chức danh trợ lý chủ tịch đó chỉ là trợ lý tổng giám đốc cho các xí nghiệp, vì thế cho nên có quy định bất thành văn thì gọi trợ lý chủ tịch là Đinh chủ tịch về bên phía công quyền.. .
-Này…đừng gọi như vậy, còn cách một bước xa xa lắm mới là chủ tịch, tôi hỏi thăm một việc, Cố Khánh Dân đồn trưởng công an Tân Hồ đã làm bao nhiêu năm rồi vậy ?
Đinh Trường Sinh nhìn như không đếm xỉa tới hỏi.
Cố Khánh Dân nghe xong Đinh Trường Sinh nhắc tới chính mình, còn nói về chuyện trong công tác, trong nội tâm đại hỉ, lời phàn nàn mới vừa rồi thoáng cái biến mất tựa như là chưa hề có, mặt mũi mong đợi nhìn xem Đinh Trường Sinh, ở trong mắt lão xem ra, lúc này Đinh Trường Sinh giống như là Quan Âm Bồ Tát tái thế … .
-À..hình như là trước trước sau không sai biệt lắm tầm mười năm …
Đường Thiên Hà không biết Đinh Trường Sinh vì sao đột nhiên hỏi tới việc này ra, cũng thành thật trả lời .
-Vậy là không được rồi, đồn công an Tân Hồ đây là đồn công an dựng nên điển hình của thành phố Hồ Châu, nếu đã làm điển hình mà cứ giữ chức vũ cũ tại đơn vị lâu nay, thì người đó có toàn tâm toàn ý để tiếp tục làm điển hình không a, đương nhiên… đây chỉ là một đề nghị của cá nhân tôi, nếu trong cục công an của khu Tân Hồ có vị trí nào tốt hơn, tôi thấy đồn trưởng Cố Khánh Dân có thể đảm nhiệm, bất quá … tôi chỉ là một công dân thành phố nhiệt tâm đề nghị, chứ không phải là lấy ý tứ trong quan trường a, Đường cục trưởng, ông cũng đừng đa tâm nhé…
Đinh Trường Sinh giải thích theo kiểu như vậy, thì Đường Thiên Hà sẽ càng để ở trong lòng, mà Cố Khánh Dân nhìn thấy Đinh Trường Sinh nói chuyện giùm cho mình, thì ở bên trong tâm ý có nhiều khoan khoái rồi…
-Ha ha …tôi biết rồi, chỉ là chuyện này thôi à, tôi còn tưởng rằng là có nhiều chuyện khác quan trọng, cứ như vậy đi, cục công an khu Tân Hồ có một chỗ trống phó cục trưởng, tôi có thể đề nghị, nhưng việc này tôi không làm chủ được, tôi chỉ có thể đề nghị mà thôi, lão đệ hiểu chứ..
Đường Thiên Hà rất thức thời, nhưng về phần có được hay không được thì không thuộc phạm vi năng lực của mình rồi.
-Tôi biết, trước cứ như vậy đi, giờ tôi còn có việc, khi nào rãnh chúng ta uống rượu a.
Đinh Trường Sinh cúp điện thoại, cũng không có nhìn đến Cố Khánh Dân, nhưng cũng đủ để cho Cố Khánh Dân rất cảm kích, tuy chuyện này không nhất định là thành, nhưng dù sao thì người ta cũng đã là tận lực rồi, vậy thì không còn trách được gì nữa, ở trong quan trường, có bao nhiêu người tự giúp mình nói chuyện ? Nếu là có người nói giùm một câu, vậy thì so với không có một người nào nói, thì tiếng nói đó mạnh hơn nhiều lắm .
Cố Khánh Dân muốn nói vài lời cảm tạ, nhưng trong lúc nhất thời không biết nên như thế nào sắp xếp ngôn ngữ cho tốt rồi, hơn nữa lại thấy Đinh Trường Sinh tiếp tục tìm số, giống như là tìm ai, chỉ trong chốc lát đã gọi điện thoại nữa rồi, Cố Khánh Dân cũng không dám nói thêm nữa, chỉ là lẳng lặng nhìn Đinh Trường Sinh .
-Này, anh Giang….em là Đinh Trường Sinh, đã lâu không gặp rồi, gần đây khỏe không ?
Đinh Trường Sinh nhiệt tình thăm hỏi .
-Khỏe…khỏe… cực kì, huynh đệ tìm tôi có việc đi, cứ nói đi?
Nhận điện thoại chính là Giang Bình Qúy chủ nhiệm tổ chức cán bộ khu Tân Hồ Tổ, Cố Khánh Dân lúc này cũng không biết Đinh Trường Sinh đang gọi cho ai, nhưng nghe ở trong điện thoại xưng huynh gọi đệ, thì biết mối quan hệ này không đơn giản .
Vì vậy ổn định lại tâm trí tiếp tục nghe, trong phòng quá yên tĩnh, cho nên tiếng nói trong điện thoại nghe rõ không sai biệt lắm .
-Vậy là tốt rồi, chỉ là nhớ đến cậu em vợ của anh ở trên đông bắc làm thịt heo rất ngon.
Đinh Trường Sinh cười nói .
-Được rồi, huynh đệ, thịt heo thì lúc nào cũng có thể ăn, nói chuyện chính đi, có cần gì huynh đệ giúp?
-Cũng không có chuyện gì lớn, em có một huynh đệ, bây giờ đang làm đồn trưởng ở đồn công an Tân Hồ, tên gọi Cố Khánh Dân, gần đây có nhiều tiến bộ nên muốn đề bạt, để xem thử anh chủ nhiệm tổ chức cán bộ có thể giúp được hay không?
Đinh Trường Sinh cười nói .
Cố Khánh Dân nghe đến đó, rốt cuộc đã hiểu rõ đầu kia nhận điện thoại là ai, hóa ra là chủ nhiệm tổ chức cán bộ khu Tân Hồ, trong lúc này đầu óc có chút ngớ ngẩn, mình chỉ là giúp cho Đinh Trường Sinh có chút ít chuyện bề bộn như vậy , nhưng Đinh Trường Sinh hồi báo lại là thật, người ta cũng không có chút nào tàng tư, Cố Khánh Dân hiện tại có chút hối hận, lúc ấy vì sao lại không chộp hết luôn mấy người đột nhập vào nhà của Đinh Trường Sinh ..