CHƯƠNG 1716: CÁO MƯỢN OAI HÙM.
-Nghe cháu nói như vậy thì thấy rất náo nhiệt, nhưng cháu cũng biết, những số tiền kia không đều là tiền của riêng chú, cho nên nếu cháu đến chỗ của chú để tìm kiếm đầu tư, thì việc này phải đáng tin cậy mới được.
Tần Chấn Bang đối với ý tứ Đinh Trường Sinh đến đây rất minh bạch, tiểu tử này đang nhìn chằm chằm vào chuyện đầu tư của mình rồi.
-Vậy được rồi, cháu đã trao đổi xong chuyện này, bất quá …Tần tổng, cháu còn có một chuyện muốn cầu đến chú…
-Nói đi, chuyện gì, nếu chú có thể làm được, thì nhất định sẽ giúp cho cháu làm, dù sao .. cháu cũng đang giúp chú mà.
Tần Chấn Bang cười cười nói, ông đoán được, Đinh Trường Sinh nhất định là muốn nhờ cho mình ra mặt đem chuyện ban kỷ luật thanh tra Hồ Châu đang điều tra chuyện của hắn giải quyết cho êm xuôi, vì vậy cười híp mắt chờ Đinh Trường Sinh nói ra miệng.
-Vâng… .nếu chú đối với cái hạng mục này không có hứng thú, thì cái hạng mục kia cháu vẫn sẽ tiếp tục giúp chú, nhưng đương nhiên hạng mục này cháu vẫn phải đi tìm kiếm nhà đầu tư khác, chỉ là sau khi hoàn thành xong kế hoạch khởi công bắt đầu, thì cần tạo thế, đến lúc đó có thể xin chú tìm giúp giùm một đại nhân vật lên tiếng nói ủng hộ, tốt nhất là đi tới Hồ Châu phát biểu hoặc là cắt băng khánh thành, như vậy có được không?
Tần Chấn Bang vốn là đang chờ hắn mở miệng cầu xin để thoát nguy khỏi người kỷ ủy Hồ Châu, lúc đó ông sẽ để cho Đinh Trường Sinh biết rõ mình cường giả như thế nào là cường giả, nhưng lại không nghĩ tới tiểu tử này không phải vì chuyện cá nhân của mình mà cầu, rõ ràng lại nghĩ đến chuyện tương lai về sau của Hồ Châu, nhưng phần trách nhiệm đảm đương này của hắn lại làm cho ông rất thích .
-Chuyện chỉ có vậy thôi sao?
Tần Chấn Bang không cam lòng hỏi.
-Vâng… chỉ có sự tình này, nếu có thể giúp được cháu, thì xem như cái kế hoạch tái thiết xây dựng lại Hồ Châu đã thành công một nửa, giống như là cáo mượn oai hùm vậy, rất nhiều hạng mục chỉ cần có đại nhân vật lên tiếng nói, thì sẽ được nhiều người chú ý tới, cho nên có đôi khi cái sách lược này dùng vẫn là rất cần thiết . .
Đinh Trường Sinh lời còn chưa dứt thì ngoài cổng có tiếng chuông reo .
Đinh Trường Sinh thoáng cái đem con cờ trong tay để xuống, đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.
-Cháu làm gì vậy? Quân cờ này còn chưa có đi nước nào mà..
Tần Chấn Bang nhìn thấy Đinh Trường Sinh đứng lên, liền khoát tay nói ra .
-Cháu trong sạch không dính dáng gì bên ngoài xã hội, nên cứ theo chân bọn họ quay trở về Hồ Châu, nếu không thì bọn họ sẽ không từ bỏ ý định đâu..
Đinh Trường Sinh cười cười đứng lên nói ra .
Lúc này nghe được tiếng chuông cổng, Tần Mặc cũng đã đến phòng khách rồi, nhìn thấy Đinh Trường Sinh sắp đi, gương mặt nàng liền sốt ruột nóng nảy, Đinh Trường Sinh thấy nàng như vậy thì trong nội tâm ấm áp, cô gái kia bây giờ càng ngày càng biết quan tâm đến người rồi.
-Cháu cứ ngồi xuống cho chú, quân cờ này còn chưa có đánh xong, thì làm sao có thể bỏ đi đnhư vậy, hơn nữa cháu không phải là vừa mới nói, có đôi khi cáo mượn oai hùm cũng là cần thiết, Tần Mặc con đi ra mở cửa, đem người dẫn vào đây.
Tần Chấn Bang nói ra .
Tần Mặc biết rõ cha mình đây là đã muốn quản tới chuyện của Đinh Trường Sinh rồi, liền cao hứng đi ra ngoài mở cổng, chỉ trong chốc lát, Tần Mặc mang theo Trương Văn Minh đến trong phòng khách, vừa vào thì nhìn thấy Đinh Trường Sinh đang cùng một lão già đang đánh cờ ...
Dọc theo con đường từ cổng đến nhà này, Trương Văn Minh không ngừng quan sát đến bố cục bên trong, hắn mặc dù không ở tại Bắc Kinh, nhưng căn nhà này tạo cho cảm giác gia chủ là người phi phú tức quý tàng long ngọa hổ, thật sự hắn không rõ vì sao Đinh Trường Sinh lại có thể đậu vào được cái gia đình như thề này, trong nội tâm vẫn luôn cảnh giác, đây là công tác quốc gia đấy, nhưng tiền đồ có thể là tự do mình, cho nên, chuyện này tốt hơn là đi một bước xem một bước …
-Đinh chủ nhiệm . . .
Trương Văn Minh kêu lên .
-Anh trước cứ ngồi xuống đây đi, lão tiên sinh đang nghiện bàn cờ này, để tôi cùng lão tiên sinh hạ hết ván cờ này rồi nói sau.
Đinh Trường Sinh đầu cũng không có ngẩng lên, chỉ vào cái ghế bên cạnh nói ra .
Trương Văn Minh rõ ràng một điểm hỏa khí đều không có, thuận thế liền ngồi xuống cái ghế bên cạnh, đánh giá cách bài biện trong phòng này, tuy hắn không hiểu những bình bình lọ lọ trang trí đến cùng là thật hay giả, nhưng cách bố cục cổ kính nhìn qua thì cũng biết chủ nhân không phải là người bình thường.
Vì vậy âm thầm thu liễm khí chất của mình, kiên nhẫn quan sát đến ván cờ của Đinh Trường Sinh cùng Tần Chấn Bang, giống như là hoàn toàn quên mất chính mục đích tới nơi này, mãi cho đến Tần Chấn Bang bộp một tiếng đem quân cờ đập trên bàn cờ:
-Chiếu…
-Tần tổng, chú chơi cờ cháu không theo kịp đâu, xin cam bái hạ phong a.
Đinh Trường Sinh không mất cơ hội cơ nâng lên một câu nói.
-Ha ha …rất thống khoái a, đã rất lâu không có cùng người chơi cờ, chú cứ trên điện thoại di động đánh cờ với máy thì không có ý nghĩa gì cả, đều là lập trình sẵn , rất là chán…
Nhân dịp Đinh Trường Sinh liền nói.
-Tần tổng, mấy vị này chính là người của kỷ ủy Hồ Châu đấy, bọn họ đến đây tìm bắt cháu quay trở về điều tra chút chuyện, vậy cháu đi trước nhé...
-Mấy người này sao?
Tần Chấn Bang biết mà còn hỏi .
-Vâng… lão tiên sinh, chúng tôi là kỷ ủy của thành phố Hồ Châu, có chút việc tìm gặp Đinh chủ nhiệm điều tra, cho nên xin tiên sinh phối hợp…
-Phối hợp? Lão tử cả đời này đều là người khác tự tìm đến để xin được phối hợp với lão tử, chưa từng nghe nói qua có người dám nói lão tử phối hợp đấy, mấy người là cái thá gì hả?
Tần Chấn Bang khinh thường, thuận tay cầm lên trên bàn điện thoại liền gọi điện thoại ….
Trương Văn Minh nghe được Tần Chấn Bang nói như vậy, thì là không dám thở mạnh, sợ mình nói sai một câu, thì chuyện quay trở về Hồ Châu cũng không cần phải đi đấy, nhìn thấy Tần Chấn Bang lại đang gọi điện thoại, liền im lặng không nói gì.
-Này ông Chu, chuyện gì xảy ra vậy? Đinh Trường Sinh là con rể tương lai của tôi, chắc ông cũng biết rồi, hắn vừa tới Bắc Kinh thăm tôi, thì người của kỷ ủy Hồ Châu liền vọt vào trong nhà của tôi muốn bắt Đinh Trường Sinh mang đi , ông thử hỏi Hồ Châu một chút về chuyện gì, Đinh Trường Sinh có phải quả thật là phạm tội hay không? Nếu như là thật có phạm tội, ông tự mình đến hỏi nên làm cái gì thì sẽ làm cái đó, chỉ là đừng có làm cho hắn bị oan uổng, hiện tại những người làm công tác kỷ ủy không biết trong mắt có còn nhìn thấy lãnh đạo hay không nữa, oan giả sai án thì đâu có thiếu gì đâu chứ?
Tần Chấn Bang rất là tức giận nói trong điện thoại.
Cái tràng diện này khiến cho Trương Văn Minh sửng sốt, lão gìa này đang gọi điện thoại cho ai mà bá khí như vậy, Trương Văn Minh có loại cảm giác rất xấu, xem ra chuyện hôm nay mang Đinh Trường Sinh bắt trở về đã có chuyện huyền ảo rồi.
-Được…được…tôi biết rồi, sẽ lập tức đi hỏi về việc này, những người bên kỷ ủy này, bọn họ chỉ sợ là thiên hạ không loạn, luôn muốn làm ra chút chuyện gì để biểu hiện sự hiện hữu có mặt của mình.
Chu Minh Thủy ở trong điện thoại cười nói .
Trương Văn Minh đến bây giờ vẫn không biết rõ lão già ngang ngược này gọi cho ai điện thoại, nhưng mình chỉ là phụng mệnh làm việc, nếu không mang được người đi, thì cũng phải có điện thoại của Uông Minh Hạo ra lệnh mới được, Uông Minh Hạo gần đây không biết vì cái gì tựa như là nổi điên, cứ cắn Đinh Trường Sinh không nhả, như vậy bên trong khả năng thật đúng là có sự tình.