CHƯƠNG 1719: VÒNG TRÒN LUẨN QUẨN.
Đinh Trường Sinh cùng Tần Chấn Bang đánh tiếp ván cờ thứ hai, khi quân cờ còn chưa có hạ xuống, thì điện thoại của Trương Văn Minh vang lên, hắn sau đó liền cầm điện thoại di động đi ra ngoài nghe .
-Uông bí thư … ah …. đúng rồi, chúng tôi đã tìm được Đinh Trường Sinh rồi.
Trương Văn Minh ở trong điện thoại nói.
-Quay trở về ngay, vụ án này dừng lại ngay bây giờ, trên thượng diện có người ra mệnh lệnh rồi, các cậu về trước đi, chúng ta sẽ tính tiếp theo phải làm sao….
Uông Minh Hạo ở trong điện thoại nói, đối với Trương Văn Minh mà nói, bắt hay không mang đi Đinh Trường Sinh thì cũng không là gì, từ đầu tới đuôi hắn cũng chỉ là một người chấp hành, lãnh đạo nói sao thì làm vậy mà thôi.
-Như thế nào? Có tin tức mới phải không?
Thấy Trương Văn Minh bước vào , Tần Chấn Bang hỏi.
-Tần tiên sinh, Đinh chủ nhiệm, xin không quấy rầy thêm nữa, tôi sẽ quay về, việc vừa rồi có thể chỉ là hiểu lầm.
Trương Văn Minh nói.
Đinh Trường Sinh cười:
-Mấy người tới Bắc Kinh cũng không dễ dàng, hãy ở lại chơi vài ngày, phí tổn bao nhiêu cứ để cho khu khai phát tôi tính toán, mua ít đồ cho gia đình, buổi tối thì đi ra nhà khách của Hồ Châu nghỉ ngơi đi, đợi tí nữa tôi gọi đặt chỗ giùm cho..
-Cảm ơn Đinh chủ nhiệm, tôi đi trước.
Trương Văn Minh gật đầu nói, sau đó xoay người đi ra, Đinh Trường Sinh cùng Tần Chấn Bang tiếp tục đánh cờ..
Chuyện như thế này thì Đinh Trường Sinh đã trải qua rất nhiều lần, khi bái kiến với những nhân vật quan trọng cũng đã có qua kinh nghiệm, dù là chuyện lớn đến đâu, nhưng nêu sự việc đã đến trong tay những người này, chỉ một cuộc gọi điện thoại, chuyện gì cũng đều giải quyết được, nói cho cùng đó còn là vấn đề quan hệ…
Nếu như không có Tần Chấn Bang ra mặt nói chuyện, như vậy thì mình bị Trương Văn Minh bắt mang đi là chuyện tất nhiên rồi, đó là bởi vì Tần Chấn Bang gọi điện thoại cho Chu Minh Thủy, nên mình không có sao, trong cái đạo lý này Đinh Trường Sinh lại quá là rõ ràng..
-Có thể ở Bắc Kinh chơi thêm vài ngày chứ?
Tần Chấn Bang đánh xuống một con cờ, rồi nhìn Đinh Trường Sinh một hồi, thấy thằng này cảm xúc ổn định, nhất là lúc vừa rồi Trương Văn Minh rời, lại khiến cho Tần Chấn Bang đối với hắn lại coi trọng thêm một chút .
Nếu đổi lại là người bình thường, sau khi ông đã đã ra mặt dùng quan hệ can thiệp, khiến cho người của kỷ ủy phải đi một chuyến tay không , hơn nữa còn áo não cút về, thì thế nào cũng phải khoe khoang một phen, ít nhất cũng phải nói xỏ xiên Trương Văn Minh vài câu ...
Nhưng Đinh Trường Sinh thì không có, chẳng những là đối đãi tốt với người kỷ ủy, còn an bài chỗ ở, còn nói ra tiền cho bọn họ mua đồ mang về nhà, cò thể là hắn chỉ tiện tay mà thôi , nhưng đã phản ánh sự phát triển của Đinh Trường Sinh, có một số việc không phải cứ nhất thời động não nóng lên, bất cứ lúc nào, cũng phải có được bổn sự núi sắp sập trước mắt mà mặt không đổi sắc, đây mới là người trí giả.
-Trong khoảng thời gian này, công tác cháu cũng rảnh rỗi, chỉ có chuyện mảnh đất xưởng may, La Đông Thu cùng Tưởng Hải Dương cứ nhìn chòng chọc vào mảnh đất này, vì mảnh đất này cạnh tranh dùng âm mưu đem Hoa Cẩm Thành đóng lại, theo tin tức cháu nắm được, tình hình bây giờ không đơn thuần chỉ là một Hoa Cẩm Thành, bọn chúng còn muốn đem cháu cũng kéo vào , xem ra cháu đã là cai gai trong mắt người ta rồi.
Đinh Trường Sinh nói tràn lan...
-Chú hỏi cháu nếu rảnh ở lại Bắc Kinh chơi vài ngày, cháu lại nói huyên thuyên nhiều như vậy, xem ra là bởi vì chuyện làm ăn không được hài lòng ah.
Tần Chấn Bang cười nói .
-Xem ra là chú muốn cháu ở lại chỗ này một đoạn thời gian?
Đinh Trường Sinh hỏi lại .
-Cũng không hẳn, chỉ là …thời gian của chú không còn nhiều lắm, chú muốn trước khi đi xa, sẽ tận dụng hết khả năng dạy dỗ cháu ít thứ, tuy chú vẫn luôn dốc sức làm kinh doanh, nhưng những vấn đề thì cùng quan trường cũng không khác gì bao nhiêu, đều là ngươi lừa, ta gạt, tính kế lẫn nhau, nếu là như vậy, thì cháu cũng có thể học thêm với chú chút đi, suy cho cùng thì cũng do chú lo lắng cho Tần Mặc, nó sống quá cảm tính, chú sợ tương lai về sau, lúc vào thời khắc mấu chốt thì nó sẽ phạm sai lầm.
-Vấn đề này cũng đâu có gì, ai mà không phạm sai lầm, phạm sai lầm thì sửa là được.
Đinh Trường Sinh thản nhiên nói ra .
-Làm người thì có thể phạm sai lầm rồi sửa, nhưng trong công việc thì không thể, bởi vì một khi đã sai rồi, thì chính là cửa nát nhà tan, bởi vì trong công việc này của chú, không đơn thuần chỉ là tiền của riêng chú, mà còn có của những người khác nữa, cháu hiểu ý của chú không?
-Cháu hiểu, nói thật …cháu không tán thành cách chú làm, nếu chú cảm thấy đã không còn làm được nữa, thì giao ra cho người khác là được rồi, làm gì mà lại để cho Tần Mặc phải thừa nhận cái áp lực này, đừng nói là riêng Tần Mặc, mà ngay cả cháu cũng đều có cảm giác áp lực rất lớn, cháu thì không hiểu làm kinh doanh, cho nên có thể cháu không có tham vấn cho được Tần Mặc nhiều ý kiến, cháu chỉ có thể cam đoan sẽ không để cho người khác làm tổn thương đến nàng mà thôi.
-Như vậy cũng tốt, điều chú muốn chính là cái kết quả này.
Tần Chấn Bang gật đầu, biểu thị đối với sự thành thật của Đinh Trường Sinh rất cảm kích, nếu hắn vỗ ngực hứa hẹn đủ các thứ thì Tần Chấn Bang sẽ không có tin tưởng được nhiều, cho dù là lời nói dễ nghe đi nữa .
Tần Mặc tại trong phòng bếp gọi Đinh Trường Sinh đến bưng thức ăn, xem ra là cơm nàng đã làm xong, Đinh Trường Sinh đứng dậy đi qua phòng bếp, quả nhiên thấy bốn món ăn và một món canh đã làm xong rồi, mùi vị rất tốt .
-Nhìn không ra, cô thật đúng là có hoa tay, xem ra hôm nay tôi có lộc ă".
-Nếu anh muốn ăn, tôi có thể mỗi ngày nấu cho anh..
Tần Mặc vừa thu thập bếp núc, vừa nói bởi vì nàng đưa lưng về phía Đinh Trường Sinh, Đinh Trường Sinh đương nhiên là nhìn không tới bởi vì này câu nói mà Tần Mặc đang đỏ mặt, hắn không có nói tiếp cái chủ đề này, liền bưng lên một bát canh đi ra ngoài .
………………………………………………………………………………………
-Cha … cơm nước xong xuôi thì nghỉ ngơi trước đi, chúng con buổi tối đi dạo phố một chút…
Tần Mặc thăm dò ý kiến Tần Chấn Bang - nói.
-Ừ...., đừng về muộn quá, Trường Sinh ..khi ra đường cũng không cần quá nóng tính , có một số việc nên nhẫn thì hãy nhẫn, tại kinh thành không thể so với địa phương của mình được, vẫn cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Tần Chấn Bang dặn dò .
-Nếu phiền toái như vậy, thì cháu không nên đi, ở trong nhà cùng chú đánh cờ nói chuyện cũng được mà...
Đinh Trường Sinh cười nói .
-Mỗi một địa phương đều có một cái vòng tròn luẩn quẩn nhìn không thấy, sờ không được, sớm muộn gì cháu cũng phải bước vào cái vòng này đấy, sớm biết một chút về cái vòng tròn lẩn quẩn này cũng tốt, đối với cháu sau này con đường làm quan mới có lợi, Tần gia chúng ta chủ yếu là trong kinh doanh, cùng giới chính trị liên hệ cũng là bởi vì buôn bán, hiện tại không thể so với trước kia, trước kia trong quan trường thì người ta xem thường người thương giới, nhưng bây giờ bọn họ thấy thương giới lợi hại, nếu không có tiền, thì những chuyện khác đều không làm được gì, cho nên rất nhiều người trong quan trường cũng bắt đầu chú ý đến người thương giới, nhất là những gia tộc kinh doanh.
Tần Chấn Bang nói một hơi nhiều như vậy, không phải là muốn để cho Đinh Trường Sinh mau chóng dung nhập vào trong cái vòng này, nhưng Đinh Trường Sinh thì đang lại không biết nên bắt đầu từ đâu, xem ra chỉ có thể là nên đi theo Tần Mặc, cứ đi một bước xem một bước ….