CHƯƠNG 1172: MUỐN ĐẤU THÌ ĐẤU…
-Vậy giờ anh tinh toán như thế nào đây? Có cần tôi gọi điện thoại cho chú Chu không?
Tuy n Tần Mặc không biết Đinh Trường Sinh có thể hay không rơi vào vòng xoáy, nhưng trong nội tâm nàng rất lo lắng, bản thân nàng sinh hoạt bên trong giới quan lại thế gia, nên quá biết rõ việc đấu tranh chính trị thì bất cứ việc gì cũng có thể xảy ra, chỉ cần sơ xẩy một bước thì kết quả liền tan xương nát thịt.
-Um… chắc là tôi phải quay ngay trở về rồi, xem ra không thể cùng cha của cô chơi thêm vài ngày ở kinh thành, cô hãy cô gắng ở nhà chăm sóc cho ông ấy đi, tôi thấy cha cô chỉ có một mình cũng rất tịch mịch đấy.
Đinh Trường Sinh Đạo .
-Vậy cũng được, tôi đưa anh ra sân bay..
Tần Mặc nói xong liền lái xe, vừa mở ra tai nghe Bluetooth tìm người đặt vé, vừa chạy xe thẳng đến sân bay .
………………………………………………………………………………….
Ban ngày sau khi nhận được điện thoại, làm cho Uông Minh Hạo đã minh bạch, xem ra trên thượng diện có người không muốn tra chuyện của Đinh Trường Sinh, người này là ai chứ? Nhưng mấu chốt là người này không phải người của La Đông Thu, nói cách khác La Đông Thu thì nhất định phải tra cho ra để bắt Đinh Trường Sinh, chỉ là hiện tại mình bây giờ nên đứng bên nào, đây là một lựa chọn khó khăn ...
Đứng ở bên La Đông Thu, rất rõ ràng phía sau La Đông Thu là cha của hắn La Minh Giang, đó là ông chủ của tỉnh Trung Nam, ích lợi của mình sẽ đến nhanh hơn rất nhiều, hơn nữa chính La Minh Giang mới thật sự là người nắm giữ vận mạng của mình, nhưng nếu theo La Minh Giang , ắt sẽ đắc tội với Lí Thiết Cương, ai cũng biết Lí Thiết Cương trong ánh mắt của người này sẽ không bao giờ chấp nhận có sạn lẫn lộn vào, chính mình nếu làm như thế, thì hậu quả là cái gì, rất là khó nói .
Cân nhắc thật lâu, Uông Minh Hạo cuối cùng quyết định đánh cuộc một lần, mình cũng đã tới cái tuổi này rồi, nếu không còn có cơ hội đi lên, như vậy thì đànhphải ngồi chờ đến ngày bị rút lui về vị trí tuyến hai..
Hơn nữa Đinh Trường Sinh đây chỉ là một cán bộ cỡ nho nhỏ, Uông Minh Hạo không tin là La Đông Thu không có thể gánh vác được áp lực này cho hắn, cho nên hắn quyết định, tiếp tục điều tra, bất quá tạm thời không động đến trực tiếp Đinh Trường Sinh, mà bắt đầu tra từ vòng ngoài của Đinh Trường Sinh, áp dụng sách lược trước khi đào hầm thì chặt rễ trước, như vậy vừa có thể tránh cho Lí Thiết Cương cho là mình không nghe lời ông ta, vừa cũng có thể tiếp tục cắn Đinh Trường Sinh không thả.
Kinh nghiệm nhiều năm nói cho hắn biết, lúc này đây là hắn đã nắm bắt được mệnh môn của Đinh Trường Sinh rồi, chỉ cần mình tìm ra được bằng chứng, cho dù là Đinh Trường Sinh có bao nhiêu năng lực, cũng sẽ bị lão tử lột một tầng da.
Cho nên, hắn an bài thủ hạ đi đến huyện Hải Dương, dựa theo thông tin của La Đông Thu, lao thẳng tới thôn Lê Viên, nếu như đứa bé kia thật sự là con của chủ nhiệm thôn ủy cùng với Đinh Trường Sinh, cthì chuyện này liền đặc sắc hấp dẫn rồi, tuy trong nội tâm vẫn còn thấp thỏm không yên, nhưng Uông Minh Hạo giống như là đã thấy thắng lợi trước mắt rồi.
Đinh Trường Sinh ngồi ở phòng chờ máy bay ở bên trong phi trường, lúc này đang tự hỏi bước tiếp theo nên làm như thế nào, thời gian của hắn không nhiều lắm, lúc ấy nhận thầu mảnh đất trang trại việt quất kia chính là Đỗ Sơn Khôi đứng tên, nếu như Đỗ Sơn Khôi bị lộ diện, như vậy người kỷ ủy nhất định sẽ tìm đến Đỗ Sơn Khôi để xác minh, nếu Đỗ Sơn Khôi không đưa ra được chứng minh là hợp lý, như vậy Ban kỷ luật thanh tra liền có lý do tin chắc là Đỗ Sơn Khôi ra mặt đứng nhận thay Đinh Trường Sinh.
Còn xưởng dược tuy cũng là mình chủ đạo, nhưng phía trên về giấy tờ thì sạch sẻ hơn nhiều lắm, chính mình một phân tiền củng không có cầm qua, hơn nữa cổ đông ngoại trừ thương nhân Hồng Kông đầu tư thì chỉ có Vương Gia Sơn, hắn tin tưởng chuyện xưởng dược này tra không được đến trên người mình .
Lại để cho Đinh Trường Sinh thật bất ngờ, Uông Minh Hạo lại dám không nghe chỉ thị từ trên tỉnh, còn lãnh đạo tại thành phố Hồ Châu thì Đinh Trường Sinh tin tưởng là La Bàn Hạ là sẽ không tán thành Uông Minh Hạo trong lúc này tra mình, như vậy thế nào cũng là xuất phát từ trên tỉnh, Uông Minh Hạo rốt cuộc là từ đâu có lực lượng vẫn là cắn mình không thả đây này?
Chính trị là trò chơi hai mặt, nếu thời điểm ngươi đắc thế, thì cái gì cũng đều là tốt, cho dù là không tốt cũng không bị ai xem nhẹ, nhưng một khi ngươi thất thế, thì ai cũng đều hận không thể giẫm thêm ngươi mấy cước mới hả giận .
Đinh Trường Sinh tuyệt sẽ không làm người thất thế kia, nếu là như vậy, không nhưng là mình không có đường thối lui, liền những người bên cạnh mình cũng sẽ giống như vậy, cho nên nếu đã muốn đấu, như vậy thì phải đấu đến cùng, Uông Minh Hạo nếu muốn cầm máu của mình để làm đồ trang trí trên nóc, như vậy thì ta cũng muốn nhìn cái mông của ngươi dưới đáy là có dính phân hay không?
Đinh Trường Sinh cũng không tin Uông Minh Hạo dưới đáy mông sẽ sạch sẽ, vì vậy nhân lúc máy bay còn chưa có cất cánh, hắn liền gọi điện thoại cho Đỗ Sơn Khôi .
-Anh Đỗ .. tôi là Đinh Trường Sinh, hãy nghe em nói, sự tình có chút phiền toái , Lưu Hương Lê đã bị bắt mang đi, bọn họ sẽ tiếp tục chú ý đên trang trại việt quất, chắc anh cũng biết phải ứng đối làm sao rồi chứ ?
Đinh Trường Sinh dặn dò .
-Hả…. ai bắt Lưu Hương Lê mang đi, bộ không muốn sống chăng?
Đỗ Sơn Khôi đang ở nhà nấu bát mì, vừa nghe đến lời nói Đinh Trường Sinh, lập tức liền phát hỏa .
-Người của kỷ ủy Hồ Châu đấy, trong khoảng thời gian này trước anh cứ dằn lòng lại chút đi, cố tra cho em một người, đo là Uông Minh Hạo bí thư kỷ ủy thành phố Hồ Châu, phía trên tỉnh đã được thuyết phục về chuyện của em, nhưng Uông Minh Hạo này dám tiếp tục âm thần điều tra em, nếu là như vậy, giờ đây không phải là chuyện công nữa rồi, hắn nếu muốn bắt em để lập công với chủ tử của hắn, thì chúng ta cũng không thể ngồi chờ chết được a…
-Tôi biết, rôi sẽ chuẩn bị liền ngay đây..
Đỗ Sơn Khôi ở trong điện thoại kiên định nói .
-Nên nhớ không được trực tiếp nhìn chằm chằm vào hắn , với tư cách bí thư Ban kỷ luật thanh tra, hắn không có ngu như vậy, anh cứ lần theo người trong nhà của hắn là được, mọi động tỉnh đều không bỏ qua, hắn không thò tay nhúng chàm, không có nghĩa là người nhà của hắn sẽ không thò tay, cho nên phải tìm cách đánh úp, em đang sắp lên máy bay về Giang Đô..
-Để tôi đi đón cậu…
-Không cần, em còn đếnbái kiến lãnh đạo, anh cứ bắt đầu trước đi, chờ em quay trở về chúng ta sẽ gặp mặt sau.
Đinh Trường Sinh nói ra .
-Được, trước như vậy đi.
Đỗ Sơn Khôi cúp điện thoại .
Đinh Trường Sinh lúc này cũng biết sốt ruột đều là vô dụng, đành đi một bước xem một bước, chỉ là Lưu Hương Lê chưa từng có trải qua chuyện như thế này, vạn nhất chịu không được khai ra rõ ràng quan hệ giữa mình và nàng ..
Đúng như là Đinh Trường Sinh đang lo lắng, Lưu Hương Lê lúc này trong nội tâm rất là sợ hãi, nàng ở tại Hồ Châu ngoại trừ Đinh Trường Sinh thì không có những người nào khác quen biết, người của kỷ ủy Hồ Châu đem mình mang đến nơi đây, muốn chứng minh điều gì? Điều này nói rõ, rất có thể là Đinh Trường Sinh đã xảy ra chuyện, nhưng là đến cùng đã xảy ra chuyện gì, thì mình lại không biết .
Chính mình đã sớm khuyên qua Đinh Trường Sinh, đừng có thò tay dính vào nhà nước, chẳng lẽ là bởi vì hắn mục nát nên bị song quy? Lo lắng cho hắn càng ngày càng tăng, ngược lại còn chuyện quan hệ với mình, thì nàng lại không quản đến.
Nơi này bề ngoài là một nhà khách, chỉ có mình và đứa bé ở bên trong gian phòng nhỏ, bên ngoài còn có một gian phòng khác, cùng với phòng khách, nơi đó có ba người đàn bà đang canh giữ , chỉ là đến lúc nào sẽ thẩm vấn mình thì nàng không biết, một bên dỗ dành đứa bé, vừa suy tính lát nữa nên nói như thế nào, quan hệ của mình và Đinh Trường Sinh có nên nói ra hay không?