CHƯƠNG 1733: ĐÂY LÀ VIỆC TƯ.
-Năm ngoái vì muốn có thể lưu lại số tiền kia, tôi đã cùng một phó chủ tịch ngân hàng cùng nhau đến nhà của Quan Nhất Sơn, bất quá không phải nhà tại Hồ Châu, mà là ở trên Bắc Kinh, đã vậy tại trong trung tâm thành phố tôi nhớ rất rõ ràng, lúc ấy vì đến nhà hắn tặng lễ, cậu chờ chút, để tôi xem tin nhắn còn lưu lại địa chỉ nhà hắn không?
Hà Hồng An nói xong cầm ra điện thoại di động của mình bắt đầu tìm lại tin nhắn .
-Ông khẳng định gian nhà đó là của hắn?
Đinh Trường Sinh chưa hiểu hỏi .
-Đúng vậy, tôi không nhìn lầm, chủ yếu là nhìn xem nội thất lắp đặt, rất mắc tiền, nếu không phải là nhà của mình, thì không ai nỡ ra xuất ra tiền vốn như vậy đâu, đương nhiên đây chỉ là suy đoán của tôi, còn có phải như vậy hay là không, thì tự cậu điều tra nhìn xem, với lại vợ của Quan Nhất Sơn là lão sư cấp 3 Hồ Châu, nhưng là từ khi Quan Nhất Sơn trở thành chủ tịch HĐND về sau, thì hình như không còn có ở tại Hồ Châu nữa, mà đến Bắc Kinh ở, chủ yếu là chiếu cố đưa con đến trường, con hắn chỗ đó đã bắt đầu đi học.
Hà Hồng An nói.
-Há, nguyên lai là như vậy.
Rất nhanh, Hà Hồng An tìm ra tin nhắn, chuyển phát qua cho Đinh Trường Sinh địa chỉ, nếu gian nhà này thật sự là của Quan Nhất Sơn mà nói..., Quan Nhất Sơn nhất định là có nằm mơ cũng chẳng ngờ mình vì sao mà lại rơi vào đấy.
Đinh Trường Sinh cùng Hà Hồng An hàn huyên thêm một hồi, sau đó liền cáo từ, rời khỏi trà lâu, đi qua mấy con phố mới đón một chiếc xe taxi, sau đó đem địa chỉ nhà của Quan Nhất Sơn phát cho Tần Mặc, nhờ Tần Mặc cho người đi thăm dò tin tức, hắn tin tưởng dùng quan hệ của Tần Mặc, tra một chút xuất xứ gian nhà này thì rất đơn giản.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, Tần Mặc đã gọi điện thoại tới, nhưng làm cho Đinh Trường Sinh có chút thất vọng, bởi vì chủ nhà đứng tên không phải là Quan Nhất Sơn, cũng không phải là vợ của Quan Nhất Sơn, mà là của một người tên gọi Quan Hiểu Đồng, chỉ là mặc dù không phải là Quan Nhất Sơn, nhưng cùng là họ Quan, việc này có thể chạy không được .
Lúc này, Đinh Trường Sinh đã về tới trong phòng làm việc của mình tại ủy ban thành phố, nơi này là văn phòng bộ chỉ huy kiến thiết xây dựng thành ủy, không biết vì sao hôm nay Hồ Giai Giai không có ở đây, liền Trương Minh Thụy và Lương Nhất Thương cũng không có mặt, Đinh Trường Sinh đóng cửa lại, gọi điện thoại cho Lưu Chấn Đông, nhờ hắn thẩm tra tin tức Quan Hiểu Đồng cùng Quan Nhất Sơn có mối quan hệ gì hay không.
Đinh Trường Sinh lo lắng, hắn rất muốn biết lúc này Lưu Hương Lê như thế nào đây, hơn nữa còn có đứa bé kia, đó là con của Dương Phụng Tê, tuy Dương Phụng Tê ngoài miệng cứng rắn, chết sống không muốn thừa nhận, bởi vì nàng cho đó là điều sỉ nhục bản thân nàng, nhưng Lưu Hương Lê có nói cho hắn biết, cơ hồ mỗi tháng đều có người ẩn danh trên mạng mua đồ cho đứa bé, vậy thì đó là của ai mua đây này?
Lưu Hương Lê không biết, nhưng Đinh Trường Sinh có thể đoán được vài phần, cho nên trong quá trình này nếu mà đứa bé có sơ xuất gì chuyện gì, thì mình tuyệt đối sẽ không tha cho Uông Minh Hạo.
-Đinh phó cục, người đứng tên Quan Hiểu Đồng chỉ là cô bé hiện tại chỉ có 11 tuổi, là con gái của Quan Nhất Sơn, hộ khẩu từ năm trước còn ở khu Tân Hồ mới dời lên Bắc Kinh …
-Anh chắc chắn chứ?
Đinh Trường Sinh nca6yu này, lập tức đứng lên .
-Xác định, có ảnh chụp, nếu cậu vẫn chưa yên tâm, tôi có thể liên lạc với đồn công an Bắc Kinh …
Lưu Chấn Đông khẳng định nói .
-Được, tôi biết rồi, cám ơn.
Đinh Trường Sinh nói xong liền cúp điện thoại .
Hắn hiện tại cũng có thể đi tìm Uông Minh Hạo được rồi, chỉ là hắn đang lo lắng Uông Minh Hạo có dính chiêu này hay không, nếu Uông Minh Hạo là người quân pháp bất vị thân, thì mình coi như mất toi công, bất quá điều đó cũng tốt, đáng lo chính là cá chết thì lưới cũng rách mà thôi.
Lúc này Đinh Trường Sinh từ nơi này đi đến Ban kỷ luật thanh tra thành phố không có có xa lắm, cho nên Đinh Trường Sinh đi bộ, nhưng để cho chắc hắn gọi điện thoại đến văn phòng Ban kỷ luật thanh tra, báo tên của mình, sau đó hỏi thăm Uông Minh Hạo có ở đấy không?
Thư ký rất nhanh đi xin chỉ thị Uông Minh Hạo, mà lúc này Uông Minh Hạo đang trong ở phòng làm việc cùng với Trương Văn Minh thương thảo sách lược bước kế tiếp, hiện tại Lưu Hương Lê vẫn không có cung khai bất cứ cái gì, nhưng bọn họ đã lấy mẫu máu đứa bé của Lưu Hương Lê, chỉ còn chờ đợi lấy mẫu máu của Đinh Trường Sinh để xét nghiệm ADN là được, nếu mẫu máu của Đinh Trường Sinh cùng đứa bé này có liên hệ máu mủ, tuy Đinh Trường Sinh chưa có kết hôn, nhưng là ít nhất cũng là ghép vào tội đạo đức bại hoại, cùng những đàn bà khác ăn chơi đàng điếm ở bên ngoài..
-Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, chúng ta đang tìm cách lúc nào tìm gặp hắn, thì hắn mình tự mình đã tìm tới cửa, xem ra thằng tiểu tử này hết thời rồi , mau đi kêu bác sĩ đến, nếu hắn đã tới Ban kỷ luật thanh tra, trước hết cứ lấy mẫu máu rồi nói sau.
Uông Minh Hạo dặn dò Trương Văn Minh.
- Được, em đi ngay đây, chỉ là vấn đề lý do tại sao Đinh Trường Sinh lại chủ động tới đây?
Trương Văn Minh nói.
-Dù sao thì hắn đã tới thì đã cũng tốt hơn.
Trương Văn Minh há có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, liền đi ra ngoài gọi điện thoại, lại quay trở về phòng làm việc của Uông Minh Hạo, lẳng lặng đợi Đinh Trường Sinh đến, lúc này Trương Văn Minh rất hưng phấn, lại có chút khẩn trương, thân thủ Đinh Trường Sinh thì hắn từng thấy, vì vậy nhắc nhở Uông Minh Hạo có nên tìm thêm mấy người nữa đến, tốt nhất là gọi người của đồn công an tới, để phòng ngừa vạn nhất….
-Không cần, hắn có thể dám làm gì tôi sao?
Uông Minh Hạo khí thế bừng bừng, con mắt chăm chú nhìn lấy cửa ra vào, chờ Đinh Trường Sinh đến .
Ngay lúc này trong hành lang truyền đến tiếng giày da bước đến, Uông Minh Hạo âm trầm nở nụ cười…
-Ai ui… Trương chủ nhiệm cũng có mặt ở đây à, sau không ở Bắc Kinh chơi them vài ngày?
Đinh Trường Sinh không để ý Uông Minh Hạo, trái lại cùng Trương Văn Minh lên tiếng chào.
-Đinh chủ nhiệm, chuyện của cậu vẫn chưa giải quyết xong, tôi là sao ở lại Bắc Kinh chơi được chứ, như thế nào …đã nghĩ thông suốt rồi sao, cánh cửa của kỷ ủy chúng ta vẫn luôn rộng mở cho người lạc đường biết quay đầu lại, chỉ cần nói rõ ràng sự tình, những thứ khác còn lại sẽ dễ nói, nếu chuyện không có gì nghiêm trọng, chúng ta vẫn là đồng chí mà.
Trương Văn Minh nói xong câu này, khiến cho Đinh Trường Sinh cảm thấy rất buồn nôn, nếu biết rõ ngươi là loại người lếu láo như vậy, thì lão tử đã không cứu ngươi, cứ để cho Đàm Quốc Khánh bắn chết ngươi ….
-Anh đi ra ngoài đi, tôi cùng Uông bí thư có chút việc cần, đây là việc tư, anh ở nơi này không tiện..
Đinh Trường Sinh nói.
Trương Văn Minh nhìn về phía Uông Minh Hạo, đợi Uông Minh Hạo lên tiếng, nhưng Uông Minh Hạo chỉ nhìn thoáng qua Đinh Trường Sinh, nói ra:
-Có chuyện gì cứ nói đi, tôi không có việc tư gì với cậu cả.
Uông Minh Hạo rất là kiên cường, ông tự cho mình làm đúng, đường đi cũng thẳng, Đinh Trường Sinh muốn uy hϊếp mình, quả thực là đang nằm mơ .