CHƯƠNG 1745: BAN THƯỞNG.
Đinh Trường Sinh lái xe mang theo Bạch Khai Sơn đến Hồ Châu, dừng ở vùng ngoại ô, liền ra xe khỏi xe phát tin nhắn cho Lan Hiểu San, nói nàng đến vị trí chỗ của mình.
Đinh Trường Sinh nói chuyện điện thoại xong, nhìn xem Bạch Khai Sơn bị còng trong xe, trong lòng suy nghĩ, vô luận Tương Ngọc Điệp quả thật có dính dáng đến buôn lậu ma túy, mình cũng không thể để nàng rơi vào trong ngục được, nếu như nói như vậy, thì thà rằng để cho Tương Ngọc Điệp chết ở trong tay chính mình hoặc là đi tha hương, ngục giam …đối với một phụ nữ mà nói thì quá tàn khốc, hơn nữa nếu như Bạch Khai Sơn nói là sự thật, như vậy thì Tương Ngọc Điệp chắc chắn phải bị xử chết, đã là như vầy, người biết rõ thân phận tình huống của Tương Ngọc Điệp sâu như thế chính là Bạch Khai Sơn, trước tiên thì lão phải chết thì mới tính được .
Lâu nay, Đinh Trường Sinh luôn nghĩ bằng cách như thế nào để giúp Lan Hiểu San tìm được hung thủ sát hại Lôi Chấn, nhưng cái vụ án đó quá kỳ quặc, chính mình cũng không biết nên từ nơi nào ra tay , cho nên nếu như không có sự kiện bắt cóc lần này, thì có thể Đinh Trường Sinh cả đời này cũng tìm không thấy được hung thủ sát hại Lôi Chấn.
Nhưng bây giờ kẻ chân chính trực tiếp sát hại Lôi Chấn thì đã chết rồi, đó chính là Lưu Hải Sinh, mà chủ sử sau màn lại là Bạch Khai Sơn, vô luận như thế nào, Đinh Trường Sinh nếu là đã đáp ứng với Lan Hiểu San, thì cứ để cho Bạch Khai Sơn chết ở trong tay của Lan Hiểu San coi như đó là công đạo.
Mặc dù cái kế hoạch này nghe qua rất tốt, nhưng áp dụng như thế nào, thì thật đúng là khó mà nói, A Long đến bây giờ cũng chưa có đáp ứng mang Tương Ngọc Điệp trao đổi Bạch Khai Sơn, điều này có ý gì đây? Khả năng này có nghĩa tại trong mắt đám A Long, Bạch Khai Sơn có khả năng không còn trọng yếu nữa, Nhưng cho dù là trọng yếu hay không trọng yếu, Bạch Khai Sơn cũng đừng có nghĩ còn mạng sống mà ly khai khỏi địa phương này.
…………………………………………………………………………………………
-Anh nói cái gì? Lão bản bị Đinh Trường Sinh bắt rồi ? Chuyện này không có khả năng, hắn vẫn đang ở trong khu khai phát mà, xe của hắn vẫn không hề rời khỏi tiểu viện khu khai phát.
A Sói nghe xong lão đại nói như vậy, cảm giác đầu tiên chính là chuyện này không thể nào tin được, nhưng sự thật là như thế .
-Mày cho rằng tao nói dối mày sao? Tụi mày tuy canh chừng ở nơi đó, nhưng Đinh Trường Sinh rất có thể là đã dùng xe của người khác đi rồi, tụi mày không nghĩ tới sao? Đúng là loại phế phẩm..
A Long rất là tức giận, nhưng sự tình đã đến trình độ này, có nói gì thì cũng đâu còn có ý nghĩa chứ.
-Đại ca, vậy chúng ta làm sao bây giờ? Tên Đinh Trường Sinh kia đến cùng tỏ thái độ như thế nào?
A Hổ hỏi.
-Hắn nói là muốn dùng lão bản trao đổi Tương Ngọc Điệp, tụi mày nói thử xem, chúng ta có đáp ứng không?
A Long hỏi.
-Dùng lão bản đổi lấy Tương Ngọc Điệp? Đây là vụ mua bán gì? Hắn Đinh Trường Sinh là người nào, chúng ta là người nào? Hắn là nhân viên chính phủ, chúng ta là xã hội đen, chẳng lẽ hắn cũng là xã hội đen sao? Chúng ta làm gì phải nghe hắn, cho dù là chúng ta không trao đổi, hắn cũng không dám làm gì lão bản, nhưng chúng ta thì lại dám gϊếŧ Tương Ngọc Điệp, vì thế thẻ đánh bạc này là nằm trong tay của chúng ta đấy, không phải sao?
A Sói vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Tương Ngọc Điệp, thật ra thì hắn muốn chiếm đoạt cái thân xác người đàn bà xinh đẹp ngồn ngộn sung mãn này, cứ mỗi lần nhìn thấy mông vú của nàng là hắn lại chảy nước miếng thèm thuồng tưởng tượng ra cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của nàng, lúc trước khi Tương Ngọc Điệp đi theo Bạch Khai Sơn, thì đám người A Sói chưa tới làm thủ hạ, khi đám người A Sói đến đi theo Bạch Khai Sơn, thì Tương Ngọc Điệp đã rời đi rồi ….
-A Hổ …còn mày có ý gì không?
A Long nghe A Sói nói như vậy, lại xoay mặt hỏi A Hổ.
-Em không có ý kiến, chỉ nghe theo đại ca, đại ca nói làm gì thì làm cái đó.
A Hổ xem như đã nhìn ra, kỳ thật A Long đã sớm có chủ ý, trưng cầu ý kiến của mình chẳng qua là làm cho có mà thôi, vô luận là mình phản đối hay tán thành, đến cuối cùng vẫn là do A Long định đoạt .
-Vậy thì tốt, tao chỉ nói một câu, chúng ta trước kia đều là ở trong quân đội kiếm ăn, nhưng bây giờ là ở ngoài xã hội, chúng ta từ quân đội đi lên, chỉ cần phục tòng mệnh lệnh là được rồi, còn những chuyện khác thì không cần cân nhắc, không cần phức tạp như vậy, chúng ta giờ là xã hội đen, ngoài xã hội đen cũng cần nghĩa khí, nếu như chúng ta không đem Bạch lão bản trao đổi, thì về sau chúng ta đây sẽ làm cái gì đây? Một tháng mấy trăm ngàn là từ đâu tới đây cho chúng ta? Một khi thanh danh của chúng ta trên giang hồ đã xấu, thì chúng ta thật sự không tồn tại được nữa.
A Long chậm rãi nói .
-Vậy, ý của đại ca là đồng ý trao đổi?
A Sói hỏi.
-Nếu không trao đổi thì làm thế nào đâu này?
A Hổ nhìn A Sói nói ra, vừa nói còn vừa ra hiệu cho A Sói đừng phản đối, đại ca đã nói tất cả, việc này cũng cứ như vậy, nếu không muốn tham dự cũng không lui ra ngoài được .
-Cũng được, chỉ là chúng ta làm như vậy thì quá nguy hiểm, Đinh Trường Sinh thằng này không phải dễ trêu, nếu là hắn không gọi cảnh sát đến mới là lạ đấy, đến lúc đó chúng ta làm sao thoát thân được?
A Sói lo lắng nói .
-Vấn đề này tao đã nghĩ kỹ, xét thấy cân nhắc về an toàn, ít nhất thì chúng ta cũng tự có thể thoát thân, chúng ta cứ ngay ở tại chỗ này trao đổi, trao đổi xong chúng ta liền lên núi, mấy ngày nay các người không cần đi ra ngoài, A Hổ …mày lên núi tiền trạm đường, A Sói… mày vào thành đặt mua những thứ đồ cần , chỉ cần đi đến đằng sau trong ngọn núi này là xong, tụi mày thấy sao?
A Long nhìn phía sau núi hỏi.
-Ừ, em cảm thấy có thể thực hiện được, đến lúc đó chúng ta đi ra ngoài gặp Đinh Trường Sinh đến, nói không chừng đến lúc đó chúng ta còn có thể bao vây tiêu diệt Đinh Trường Sinh đây này.
A Hổ nói ra .
-Vậy thì tốt, cứ làm như thế, chúng ta phải mau sớm giao dịch, kéo dài càng lâu, đối với chúng ta càng là bất lợi.
A Long nói ra .
Nhận được tin nhắn của Đinh Trường Sinh, Lan Hiểu San vừa xong ca trực mới thay đổi cái váy liền áo định về nhà, liền một đường rong ruổi lái xe đến vùng ngoại thành, từ xa xa đã nhìn thấy Đinh Trường Sinh một mình đứng ở ven bờ cánh đồng trống, trong lòng nàng hồi hộp, không biết thằng oan gia này lại lại gây họa gì nữa đây, cho tới bây giờ mẹ con của Vũ Văn Linh Chi vẫn còn ở trong gian nhà của mình, phải nói Đinh Trường Sinh nói mẹ con họ mau sớm dọn đi, chuyện này trụ khởi hình như là không xong rồi.
-Làm sao mà em tìm được cái địa phương như thế này đây?
Lan Hiểu San đến gần Đinh Trường Sinh hỏi .
-Tại đây thì an toàn, chị Lan …. Chị có biết vừa rồi em đang suy nghĩ gì không?
-Ai biết em đang suy nghĩ cái gì, đúng rồi …đối với mẹ con kia thì lúc nào mang đi vậy? Em nói chỉ ở tạm vài ngày, đến giờ đã bao lâu rồi có biết chưa?
Lan Hiểu San hỏi.
-Em vừa rồi đang nghĩ, nếu em đáp ứng được sự tình mà đã giao hẹn với chị, thì chị sẽ tưởng thưởng cho em cái gì đây này?
Đinh Trường Sinh vừa nói, đôi ánh mắt gian tà lại vừa từ trên thân thể nẩy nở của Lan Hiểu San không ngừng đảo quanh. Nàng cũng phát hiện ánh mắt của hắn nhìn thẳng ngực của nàng, cái áo váy nàng mặc chính là loại tương đối thấp ngực, từ bên ngoài nhìn đến phía trên sẽ có thể thấy được khe ngực, có vẻ sức hấp dẫn mười phần, cổ áo căng thẳng lộ ra một đoạn da thịt tuyết trắng, phác hoạ ra bộ ngực sữac ao ngất, cái mông rất tròn mẩy, phụ họa trên đôi chân là màu đen đôi tất chân dài, màu đen giày cao gót vừa đúng phụ trợ ra đôi chân tinh xảo mượt mà.
-Em nói vậy là có ý tứ gì?
Lan Hiểu San hỏi.
-Chuyện Lôi Phong, hung thủ sát hại chồng chị Lôi Chấn đã tìm ra được, em đã từng nói rồi, chỉ cần tình huống cho phép, em sẽ để cho chị tự tay xử lý hắn , chỉ là để nhìn xem chị có dám xuống tay không ?
Đinh Trường Sinh hỏi…
-Em nói cái gì? Tìm được hung thủ gϊếŧ Lôi Chấn, hiện hắn đang ở nơi đâu?
Lan Hiểu San khụy chân xuống, bàn tay bắt lại cánh tay Đinh Trường Sinh hỏi.
-Chị đừng gấp, trước nghe em nói cái đã có được hay không . . .
Đinh Trường Sinh cũng đưa tay đỡ lấy nàng, ra hiệu nàng đừng quá kích động rồi dìu nàng ngồi xuống bờ cỏ, đợi Lan Hiểu San dần dần bình phục lại, lúc này mới chậm rãi đem sự tình kể ra cho Lan Hiểu San nghe .