CHƯƠNG 1746: LÀM GÌ MÀ TỰ LÀM KHÓ MÌNH.
-Sự tình đã đến tình trạng này rồi thì chị cũng đừng có nóng nảy, chúng ta phải tính toán cẩn thận một chút, người của em còn trong tay bọn họ, đây không phải là vấn đề một mạng người, mà là hai mạng lận.
Đinh Trường Sinh biết Lan Hiểu San nóng lòng báo thù, nhưng đến lúc đó Đinh Trường Sinh mặc dù không cho rằng Lan Hiểu San sẽ tự ý gϊếŧ người, nhưng hắn vẫn cẩn thận dặn dò nàng.
-Đáng tiếc, mặc dù chị rất muốn chính tay gϊếŧ chết cừu nhân, là vì Lôi Chấn báo thù, nhưng quốc có quốc pháp, lão phạm pháp, chị và em đều là nhân viên chính phủ, cũng không cần thay mặt mà phạm pháp, chuyện này hay là chúng ta báo cảnh sát đi.
Lan Hiểu San thở dài, rốt cục tâm tình ổn định lại, cẩn thận suy nghĩ lại, nếu như đã bắt được chứng cớ phạm tội của Bạch Khai Sơn, như vậy chuyện lão chết là sớm hay muộn mà thôi, còn nếu thật là tự mình động thủ, đây chẳng phải là tự đem mình cùng kéo chìm vào sao?
Cho nên , Lan Hiểu San nghĩ tới nghĩ lui, chính mình đành phải nhịn xuống cơn tức giận này.
Thế nhưng mà Đinh Trường Sinh lại không suy nghĩ như vậy, Bạch Khai Sơn phải chết, hơn nữa quyết không thể để cho lão rơi vào tay của cảnh sát, tuy Lưu Chấn Đông nghe theo lời của mình, nhưng chuyện này liên lụy quá lớn, vạn nhất tiết lộ phong thanh ra ngoài, thì sẽ làm hại không phải một mình Lưu Chấn Đông, mà còn có thể sẽ có rất nhiều người bị dính líu vào, đây là điều Đinh Trường Sinh không muốn thấy.
Cho nên sau khi Lan Hiểu San biểu hiện ra không muốn động thủ, trong nội tâm Đinh Trường Sinh bắt đầu âm thầm lo lắng, nhưng biết phải giải thích làm sao đây?
Bạch Khai Sơn nếu rơi vào trong tay cảnh sát, thì Tương Ngọc Điệp chắc chắn cũng phải chết, tuy nàng có khả năng làm những chuyện mà Bạch Khai Sơn nói, nhưng những chuyện kia là do tự Tương Ngọc Điệp làm hay là Bạch Khai Sơn uy hϊếp nàng, đây là những chuyện còn chưa biết được.
Thế nhưng một khi Bạch Khai Sơn rơi xuống trong tay cảnh sát, thì chuyện của Tương Ngọc Điệp hắn không có thể khống chế được rồi, thành lập xưởng dược, lại chế tác ma túy, cái này là phạm tội bao lớn a, mà cho dù là có bị ép buộc đi nữa, nhưng ai mà tin được đây này?
-Chị Lan, cho nên vì chuyện này em mới gọi chị ra đây, một là báo cho chị biết , em đã đáp ứng chuyện đã hứa ngày trước, nhưng em cũng hi vọng chị đáp ứng em một sự kiện, em đúng là đang cần sự trợ giúp của chị, tìm cách cứu viện bằng hữu của em..
Đinh Trường Sinh nhẹ giọng nói, chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể là dụ dỗ Lan Hiểu San nghe theo lời của mình, vạn nhất Lan Hiểu San không đồng ý, thì chuyện về sau sẽ gặp khó rồi.
-Em muốn làm gì?
Lan Hiểu San nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Đinh Trường Sinh, trong nội tâm nàng rất là kích động, mặc dù bây giờ tâm tình kích động đã trôi qua một chút, trong lòng Đinh Trường Sinh thì nàng cũng hiểu, hơn nữa theo Lưu Chấn Đông báo cáo qua rất nhiều chuyện n, Lan Hiểu San Đô càng biết rõ, tuy Đinh Trường Sinh đã rời khỏi cục công an, nhưng mối thù của mình thì hắn vẫn luôn để ở trong lòng, lúc này đây huống chi hắn đã đem kẻ sát hại chồng mình mang ra ánh sáng rồi..
-Em cần chị và Lưu Chấn Đông giúp em, bọn chúng có ba người, chúng ta cũng ba người, cân bằng như vậy thì mới có thể cứu được bằng hữu của em..
Đinh Trường Sinh nói ra .
-Bằng hữu kia là ai ? Đối với em thật sự trọng yếu như vậy sao?
Lan Hiểu San nghi ngờ hỏi .
Đinh Trường Sinh tuy đã nói cho nàng biết Bạch Khai Sơn chính là hung thủ sát hại Lôi Chấn, nhưng tình tiết cụ thể chi tiết, lại không có nói cho nàng biết, hơn nữa về thân phận cùng việc làm của Tương Ngọc Điệp lợi dụng xưởng dược để chế tác ma túy, Đinh Trường Sinh cũng không dám nói cho Lan Hiểu San biết, tính cách của Lan Hiểu San ghét ác như cừu, một khi nàng biết được, làm sao có thể tiếp tục phối hợp với hắn trong cuộc giao dịch này chứ….
-Vâng, đối với em rất trọng yếu, người này chị cũng nhận biết đấy, là chủ nhiệm đài truyền hình Hồ Châu tên Tương Ngọc Điệp, chúng ta là bằng hữu…
-Bằng hữu sao? Đinh Trường Sinh, em đừng có nói dối, theo chị được biết, Tương Ngọc Điệp đã kết hôn, nhưng chồng nàng hình như là đã chết lâu rồi, chẳng lẽ em và nàng . . .
Lan Hiểu San há to miệng hỏi.
-Úi trời… chị suy nghĩ cái gì vậy, em cùng Tương Ngọc Điệp trong sạch mà, không có phức tạp như chị tưởng đâu, hơn nữa chuyện này thuần túy là bởi vì do em nên mới sinh ra chuyện bắc cóc này, nếu em không cứu nàng, thì lương tâm của em sẽ vô cùng áy náy…
Đinh Trường Sinh đỏ mặt giải thích nói .
-Ha ha, Đinh Trường Sinh …em thật đúng là nói sao cũng cũng được, Tương Ngọc Điệp tuổi bao lớn, em tuổi bao lớn, mà em lại rõ ràng cùng với nàng…. Này… không nên giải thích, càng giải thích thì càng lòi đuôi chuột, chị hiểu Tương Ngọc Điệp mặc dù hơn em nhiều tuổi, nhưng vẫn có hương vị hấp dẫn của đàn bà, lại có tiền, chị nghe nói khu đang phát triển mới xây một cái xưởng dược, có phải cũng là của nàng?
Đàn bà nếu trong long đã bát quái thì có uy lực vô cùng, Lan Hiểu San liên tưởng rất phong phú, cho nên khi Đinh Trường Sinh nói phải cứu người là Tương Ngọc Điệp, thì Lan Hiểu San bắt đầu đã nhìn thấy ra cảnh tượng hai người bọn họ trên cùng một giường rồi.
-Chị Lan à…… xem chị nói kìa… chúng ta chỉ là . . .
-Tốt rồi… tốt rồi, chị biết rồi, không nghĩ tới khẩu vị của em rất nặng ưa thích đàn bà đã có chồng lại lớn tuổi như vậy…
Lan Hiểu San cười nói, cho tới hôm nay tâm tình của nàng mới thật sự thả lỏng, bởi vì từng ấy năm cho tới nay, chuyện chồng nàng bị gϊếŧ vẫn luôn là khúc mắc của nàng, dù là nàng làm trong cục công an, nhưng bản án vẫn không hề khởi sắc, từ lúc nhận thức thằng tiểu tử trước mắt này thời gian rất ngắn, thì hắn rõ ràng đã đem bản án chồng mình bị gϊếŧ đưa ra ánh sáng, lại có thể để cho mình chính tay hạ sát cừu nhân .
Cho nên nàng đối với Đinh Trường Sinh trong lòng còn có cảm kích, nhưng chợt nghĩ tới lúc trước chính mình đã hứa hẹn những lời kia với Đinh Trường Sinh, chỉ cần là báo thù được cho Lôi Chấn, hắn muốn mình làm sao cũng có thể được, bây giờ chuyện này thật sự đã phơi bày ở trước mặt mình rồi, mình ngược lại là không biết nên làm gì bây giờ trong khi lại phát hiện ra thằng này có khẩu vị là ưa thích đàn bà có chồng lại lớn tuổi …
-Chính xác, khẩu vị của em có chút nặng, tuổi chị và Tương Ngọc Điệp chắc không hơn kém bao nhiêu đâu, phải không ?
Đinh Trường Sinh cười nói…
-Em...em có ý tứ gì?
Lan Hiểu San biến sắc, nhìn Đinh Trường Sinh, hỏi.
-Không có việc gì, chỉ là hỏi một chút cho biết thôi..
Đinh Trường Sinh vẫn còn ngồi sát bên Lan Hiểu San trên bờ cỏ, lúc này cánh đồng bát ngát mênh mông trống trải, cho nên Đinh Trường Sinh cũng không sợ Bạch Khai Sơn đào tẩu được, vì thế không đợi cho Lan Hiểu San tỉnh táo lại, Đinh Trường Sinh gan lớn bằng trời liền ôm lấy Lan Hiểu San.
Lan Hiểu San lúc này mới giật mình, tại trong ấn tượng của nàng, Đinh Trường Sinh chưa từng có to gan như vậy đối với nàng, tuy hai người đã từng là đồng sự, nhưng nàng vẫn luôn đối đãi hắn như là đứa em nhỏ của mình, nhưng lúc này Đinh Trường Sinh lại dám ôm mình rồi, nàng dùng sức co người lại đẩy hắn ra, nhưng Đinh Trường Sinh lại ôm nàng thật chặt, làm cho nàng căn bản không có thể tránh thoát được.
-Em...em muốn làm gì vậy, buông ra … không buông ra thì chị bỏ về đấy..
Lan Hiểu San nhỏ giọng nói .
-Em biết những năm trôi qua chị rất khổ tâm, mọi chuyện giờ đã đi qua, làm gì mà chị tự làm khó mình như vậy chứ?
Đinh Trường Sinh thuận thế ép sát người nàng, thâm tình nói ra.