CHƯƠNG 1749: TRAO ĐỔI.
A Long sức lực rất lớn, nghe xong điện thoại Đinh Trường Sinh, cơ hồ là muốn bóp nát cái điện thoại di động, A Hổ thấy vậy thì trong long thêm gấp, việc này nếu giằng co thêm nữa thì không an toàn, thời gian càng lâu, thì càng bất lợi.
-A Sói, mày cùng tao mang theo Tương Ngọc Điệp đi ra ngoài trao đổi Bạch lão bản, A Hổ mày ở lại trong thôn, chúng ta không ở được tại địa phương này rồi, đi lên phía bắc thôn chờ, chú ý cái hang trong núi, đó là nơi ở của chúng ta sau khi rút lui khỏi đây, hôm nay tao có linh cảm không tốt, giống như là sẽ gặp chuyện không may vậy.
A Long phân phó nói .
- Được, có gì điện thoại liên lạc sau.
A Hổ nói xong vác balo của mình hướng phía bắc thôn đi đến .
A Sói mặc dù không muốn, nhưng đại ca đã nói như vậy, mình cũng không tiện phản đối, tính tình của A Long thì hắn biết rõ.
Đinh Trường Sinh đợi sau ba phút, lại không có nghe tiếng điện thoại reo, trong lòng cũng không khỏi bắt đầu dao động, chẳng lẽ A Long thật sự không chịu trao đổi sao?
Đang nghi hoặc phán đoán, thì Lưu Chấn Đông đem ông nhòm đưa cho Đinh Trường Sinh:
-Đinh phó cục, người đang đi ra, là bọn chúng chứ?
-Um… như thế nào chỉ có hai người, còn một tên nữa đang ở đâu?
Đinh Trường Sinh chỉ thấy A Long cùng A Sói, không nhìn thấy A Hổ đâu cả .
-Nếu là như vậy, có khả năng hơi rắc rối rồi, rất có thể A Hổ ở trong thôn phụ trách bắn tỉa, nếu quả thật như vậy, chúng ta phải cần them trợ giúp, với địa hình này chỉ mấy người chúng ta, ai cũng chạy không thoát khỏi súng bắn tỉa cả…
Đỗ Sơn Khôi quan sát lo lắng nói .
Đinh Trường Sinh cau mày, Đỗ Sơn Khôi nói không phải là không có đạo lý, cái chỗ này tới thôn chỉ có hơn bốn trăm mét, hoàn toàn nằm trong phạm vi của sung bắn tỉa….
-Vì thế cho nên lúc chúng ta nổ súng nhất định phải quyết đoán, không thể do dự, sau khi nổ súng thì lập tức triệt thoái về phía sau, đám A Long vẫn luôn nghĩ đến đẩy việc tôi vào chỗ chết, bọn chúng nếu có súng bắn tỉa, khẳng định tôi là mục tiêu đầu tiên, yên tâm đi ….
Đinh Trường Sinh nói xong, nhìn Bạch Khai Sơn đang ở trong xe, lúc này hắn cũng nhìn thấy Tương Ngọc Điệp đang bị áp giải đi ra ngoài vùng đám người A Long, nhưng không biết vì cái gì, trong lòng hắn vẫn thấy không nỡ, đây có lẽ là một loại dự cảm, nhưng dự cảm lại rất chân thật .
Tại khoảng cách song phương còn có tầm một trăm mét thì đều dừng lại, lúc này A Long mới phát hiện mình phạm vào một sai lầm lớn đến đâu, bên cạnh mình là không có vật gì ngăn cản, nhưng phía sau lưng đối phương tầm mười mét thì có một chiếc xe hơi, nhưng bây giờ đã lộ ra lúc này nếu rút lui, chẳng những là tuyệt đối không thể, trái lại còn sẽ đưa lưng cho đối phương ngắm bắn..
Đinh Trường Sinh giơ tay, Đỗ Sơn Khôi đem Bạch Khai Sơn theo trong xe kéo ra ngoài, Tương Ngọc Điệp miếng vải đen bịt mắt cũng được lấy ra, nhìn xem sắc mặt của nàng, cũng không tệ lắm, ít nhất không có bị ngược đãi, từ khi Đinh Trường Sinh thấy Tương Ngọc Điệp, hắn cứ nhìn chằm chằm vào nàng, chính là vì người đàn bà này, hắn mạo hiểm nguy hiểm lớn như vậy để cứu nàng, vấn đề là có đáng giá hay không?
Bạch Khai Sơn nói là sự thật sao? Nếu như Tương Ngọc Điệp quả thật là cam tâm tình nguyện chế tác ma túy, thì mình có còn muốn liên quan đến với người đàn bà này không?
-Đinh Trường Sinh, bắt đầu đi…
A Long nói xong đẩy một Tương Ngọc Điệp tới.
-Được..
Đinh Trường Sinh ra hiệu Bạch Khai Sơn có thể đi về phía trước .
Lúc này, hắn đã lấy súng ra cầm trong tay, chỉa thẳng vào đối phương, Bạch Khai Sơn không dám đi nhanh, lúc này trái tim lão đập dồn dập, cảm giác phía đằng sau ớn lạnh, còn Tương Ngọc Điệp hận không thể lập tức chạy đến bên người Đinh Trường Sinh, nàng cũng không dám đi nhanh, sau lưng họng súng của A Long cũng đã chỉa vào lưng nàng.
Tuy rất chậm, nhưng thời gian thì không biết đình chỉ, dần dần Tương Ngọc Điệp cùng Bạch Khai Sơn đã đi đến gần ngang nhau rồi, ánh mắt Bạch Khai Sơn phức tạp nhìn liếc Tương Ngọc Điệp, nhưng Tương Ngọc Điệp lại không có nhìn lão, mà là ngẩng đầu hướng phía Đinh Trường Sinh đi đến .
Rốt cục, hai người đã đi qua hơn ba thước tính từ lúc gặp mặt nhau, đang lúc mọi người đều cho rằng cuộc giao dịch thuận lợi như vậy là đã xong, thì tiếng súng vang lên, phát súng đầu tiên nổ cong, thì lập tức tựu là tiếng bắn loạn xạ , người ngã xuống đầu tiên chính là Tương Ngọc Điệp, nàng bị Đinh Trường Sinh bắn một phát trúng bả vai, lực trùng kích hất nàng bật ngửa người ngã xuống.
Đinh Trường Sinh phát súng đầu tiên bắn ra xong, lập tức liền quỳ trên đất hô to Tương Ngọc Điệp nằm im không nên cử động …
Đinh Trường Sinh hôm nay vận khí vẫn còn tốt lắm, thương pháp xem như phát huy đến tối đa, phát sung thứ hai bắn trúng vai trái A Sói, mà không may cho A Sói là hắn lại thuận tay trái, vẫn luôn dùng nổ súng ..
-Rút lui . . .
Đinh Trường Sinh vẫn sợ đám A Long có người dùng súng bắn tỉa từ trong thôn, cho nên bắn xong hai phát mấu chốt, Đinh Trường Sinh lăn bò, mò tới phía sau xe .
-Có ai bị thương hay không?
Đinh Trường Sinh nhìn xem hai người kia cũng rất mau quay trở lại đến phía sau xe, hỏi.
-Bờ vai của tôi bị trúng đạn, không có gì đáng ngại, hình như viên đạn đi xuyên qua.
Lưu Chấn Đông bụm lấy máu tươi chảy ròng bả vai nói ra .
Đinh Trường Sinh cúi nhìn qua gầm xe, nhìn thấy từ xa xa A Sói dắt díu lấy A Long khập khễnh hướng trong thôn chạy về , xem ra A Long cũng đã bị thương.
Bởi vì lo lắng A Hổ ở phía xa dùng súng bắn tỉa ngắm mục tiêu là nhóm người mình, cho nên đám bọn họ không dám lái xe mà đợi một hồi, rồi mới đẩy xe đến cạnh Tương Ngọc Điệp kéo lên chứ cũng không dám nổ máy chạy tới.
- Đẩy them về phía trước một chút, bảo đảm Bạch Khai Sơn đã bị chết.
Đinh Trường Sinh phân phó nói .
Mấy người lại đẩy về phía trước xa them mấy bước, Đinh Trường Sinh mạo hiểm đến kiểm tra tình huống Bạch Khai Sơn, lão trúng năm phát đạn chết tại chỗ.
Mấy người lúc này mới xem như hoàn hồn lại, giữa bọn họ, ngoại trừ Đỗ Sơn Khôi, không có ai xuất thân từ quân nhân, nhất là Lưu Chấn Đông, tuy hắn cũng từng bắn chết người, nhưng lần này đây trong khoảng cách gần như vậy bắn gϊếŧ, cũng là lần đầu tiên.
-Gọi điện thoại cho Lan Hiểu San, báo cho nàng dựa theo kế hoạch làm việc.
Đinh Trường Sinh dặn dò Lưu Chấn Đông, Lưu Chấn Đông nhịn đau cầm điện thoại gọi cho Lan Hiểu San, bảo nàng tới trước, sau đó hãy cho xe cứu thương tới .
Lan Hiểu San đến rồi không lâu, thì xe cứu thương cũng đến, đem Tương Ngọc Điệp mang đi cấp cứu, đồng thời cùng đi còn có Đinh Trường Sinh cùng Đỗ Sơn Khôi .
Kết quả cuối cùng là ở bên cạnh Bạch Khai Sơn phát hiện một cái túi, trong túi có năm ký lô Heroin, đây là do Lan Hiểu San lợi dụng mối quan hệ trong cục công an lấy ra, còn Lưu Chấn Đông là do nắm được thông tin có người ở tại nơi đây giao dịch ma túy, đã thông tri trong cục công an thành phố nhưng tới hơi chậm, công tác giải quyết hậu quả thì để cho Lan Hiểu San làm, cái gì nên làm, cái gì không nên làm, đương nhiên Lan Hiểu San rõ ràng .
Kế tiếp trong một tuần sau, cảnh sát vũ trang cùng công an bắt đầu lục soát vùng núi, nhưng thật kỳ quái là đám người A Long vẫn không tìm được.