Diêm Bồi Công động tác coi như là nhanh, ông không có bị tác động về chuyện thành phố Hồ Châu đang xôn xao đến vấn đề đang điều tra Đinh Trường mà dừng lại cước bộ của mình, tài chính lặng lẽ từ tỉnh Trung Bắc dần qua chuyển thành mua sắm từng xí nghiệp tại tỉnh Trung Nam, mà các sản phẩm trong xí nghiệp cũng rất nhanh bắt đầu trù bị đưa ra thị trường rồi.
Diêm Bồi Công vẫn rất tín nhiệm Đinh Trường Sinh, bởi vì trước đó lần thứ nhất cùng Vũ Văn Linh Chi gặp mặt hắn, Vũ Văn Linh Chi hướng đến Diêm Bồi Công biểu đạt ý nguyện hy vọng Kỳ Trúc Vận có thể gả cho Đinh Trường Sinh, Vũ Văn gia muốn mình có người làm chỗ dựa bên, những năm trước kia, Vũ Văn gia vẫn luôn tận sức buôn bán, nhưng mà sự thật chứng minh, không có chính trị bảo hộ buôn bán, dù là cỡ nào cũng không chịu nổi một kích nếu có sự thay đổi, đây cũng là quyết định của Vũ Văn Linh Chi rút kinh nghiệm xương máu.
-Ông là người trong giới kinh doanh, vậy đến xem kế hoạch này có thể thao tác được không? Xem thử có hứng thú hay không?
Đinh Trường Sinh đưa cho Diêm Bồi Công một tập tài liệu, mà bên trong là bản kế hoạch chính là về việc kho hậu cần xây dựng thành phố Hồ Châu ..
Diêm Bồi Công tuy rằng niên kỷ không nhỏ, nhưng tư duy rất nhạy cảm, chỉ nhìn qua vài trang liền đã có nhiều hứng thú, kế hoạch này có thể nói cũng không phải là mới lạ, nhưng không phải người nào dám có thể quyết đoán thao tác, trong chuyện này chẳng những là vấn đề tiền, còn có phê duyệt, đất đai, thuế vụ, công thương, với một loạt thao tác, là cái công trình hạng mục rất khổng lồ cũng không phải chỉ một câu nói mà có thể giải quyết được đấy.
-Thế nào..
Đinh Trường Sinh gặp Diêm Bồi Công sau khi xem xong im lặng không nói, hỏi.
-Tốt thì tốt, có thể nói chỉ cần xây dựng thành công, chính là một con gà mái đẻ trứng vàng, cũng sẽ mang đến cho Hồ Châu vô số tài phú, nhưng mà cần đến rất lớn thành phẩm, thứ hai cũng cần rất nhiều thời gian để hoàn thiện cho người tiếp thu, chuyện không phải dễ dàng như vậy.
-Vì vậy, tôi muốn tại Hồ Châu thành lập một kho hậu cần ttập trung, Sơn Đông được xưng là thủ đô của hậu cần, nhưng khái niệm của tôi còn muốn lớn hơn, có thực hiện được như vậy, thì việc đưa lên trên mạng mua bán mới có ý nghĩa.
Đinh Trường Sinh phân tích nói.
-Đinh tiên sinh muốn đầu tư, tôi không có ý kiến, tôi nghĩ Vũ Văn gia có thể đầu tư 50% tài chính, bởi vì nếu để cho Vũ Văn gia toàn bộ đem tiền đều ném ở chỗ này thì cũng không thực tế, mà ngay Vũ Văn linh Chi cũng sẽ không đồng ý….
Diêm Bồi Công thấy được trong ánh mắt Đinh Trường Sinh tràn đầy tham vọng, vì vậy kịp thời nhắc nhở.
-Các người nếu có thể đầu tư được một nửa, tôi cũng thắp nhang thơm cầu nguyện rồi, phần tiên còn lại tôi sẽ xoay sở, hôm nay ông đã đến đây, chúng ta đêm nay cùng một chỗ ăn bữa cơm đi, nhớ kêu hai mẹ con Vũ Văn Linh Chi cùng đến,
-Um…, an toàn sao?
Diêm Bồi Công lo lắng nói.
-Yên tâm đi, tôi sẽ an bài, đêm nay chúng ta cùng nhau nói đến chuyện này….có thể tôi thật sự đã chờ đợi không kịp rồi.
Đinh Trường Sinh cười nói.
Đinh Trường Sinh hôm nay cao hứng, nguyên nhân chủ yếu chính là muốn đem cái trung tâm hậu cần làm, đây là đang hướng thời gian muốn tiền tài, sớm xây dựng thành công một ngày, sẽ có sớm một ngày thu hoạch.
……………………………………………………………………
Vốn La Bàn Hạ không muốn gặp Đinh Trường Sinh, nhưng mà thằng này không biết vì cái gì rõ ràng đã tìm tới cửa, lúc nhìn thấy Đinh Trường Sinh, La Bàn Hạ trong nội tâm không khỏi có chút chán ghét, thằng này lúc trước nhìn xem cũng không tệ lắm, nhưng mà khi La Bàn Hạ tại văn phòng của Lương Văn Tường nghe được về chuyện của Uông Minh Hạo, trong nội tâm càng kích ứng khó chịu thêm mãnh liệt.
-Cậu tới đây có chuyện gì không vậy?
La Bàn Hạ gặp Đinh Trường Sinh vào cửa, ôn hoà hỏi.
-Đương nhiên là có việc, không có việc gì cháu nào dám tới quấy rầy công tác của bí thư a .
Đinh Trường Sinh cũng cảm thấy La Bàn Hạ lãnh đạm, nhưng mà tâm tư của lãnh đạo thì đừng đoán, nói không chừng là tối hôm qua chuyện chuyện phòng the bị xuống ngựa trước nên không hài lòng, ngày hôm sau nhăn mặt cũng là có khả năng đó đấy, nói trắng ra là lãnh đạo cũng là người, không phải là máy móc, hỷ nộ ái ố cũng đều có cả..
-Nói đi, chuyện gì?
La Bàn Hạ chỉ là dừng tay cây bút, nhìn xem Đinh Trường Sinh hỏi, lúc trước hắn đến thì bảo hắn ngồi xuống, còn lần này đây thậm chí ngay cả chỗ ngồi cũng không có chỉ đến, điều này làm cho Đinh Trường Sinh trong nội tâm có chút thấy không ổn rồi, suy nghĩ một chút, tự thấy bản thân gần gây không có việc gì mà chọc giận đến ông ta, không biết gần đây mình đã làm không đúng cái gì.
Được rồi, trước cứ nói chuyện của mình, nói xong thì liền đi nhanh, ngươi mất hứng một thì lão tử còn mất hứng đến hai đây này, lúc thời điểm Uông Minh Hạo điều tra ta, ngươi một câu nói cũng không nói, có phải hay không lúc đó cũng ước gì lão tử bị bắt giam đi, nếu không phải vì đang công việc, Đinh Trường Sinh hiện tại thật sự là cũng không muốn lại cùng La Bàn Hạ giao tiếp, mình ở nơi đây chẳng những là không có mò được chỗ tốt gì, ngược lại là cứ có chuyện phiền toái tìm đến bản thân mình, đi theo lăn lộn với lãnh đạo như vậy, có người nào trong nội tâm mà thoải mái được chứ?
-Vấn đề về hạng mục tập trung hậu cần không biết bên thành ủy suy tính như thế nào rồi.
Đinh Trường Sinh hỏi.
-Trường Sinh, hiện tại công việc chủ yếu nhất của thành ủy là cải tạo công trình, một cái nhà máy dệt may đã đủ nhức đầu rồi, gần đây cậu có đến bộ phận xây dựng kiến thiết thành phố không vậy? Phải chú ý đến bởi vì bên đó rất trọng yếu so với khu đang phát triển còn trọng yếu hơn, cậu phải xác định đi..
-Cháu biết rõ, nhưng mà bên bộ phận xây dựng kiến thiết chỉ có mấy người kia, nếu muốn cùng người trong nhà máy dệt may đấu, đây không phải là đưa dê vào đàn sói sao? Với lại mảnh đất cái nhà máy dệt may kia, đã có người bị xui xẻo rồi, cháu không muốn mình cũng bị lây cái không may, ngoại trừ cái nhà máy dệt may, còn những chuyện gì khác thì cháu đều làm được, bí thư…chú thông cảm cho cháu đi..
Đinh Trường Sinh muốn thoát thân ra khỏi cái nhà máy dệt may, ngươi đã hôm nay nói, ta đây liền thuận thế xuống dưới sườn núi đi.
-Không được, mảnh đất kia phải rất nhanh phải giải tỏa và dời đi nơi khác, thời điểm này cậu lại bỏ gánh là không được…
-Rất nhanh sẽ phải giải tỏa và dời đi nơi khác? Đã đạt thành hiệp nghị rồi sao?
Đinh Trường Sinh nghi ngờ nói.
-Cái gì hiệp nghị, đó là đất đai của chính phủ, cũng là nơi chính phủ có quyết định, chứ không phải của những công nhân kia, vì vậy mảnh đất này phải mau chóng giải tỏa đi, cậu lên kế hoạch rồi giao cho tôi xem … .
-Bí thư, đây là muốn cương quyết áp đặt giải tỏa sao?
Đinh Trường Sinh cả kinh, hỏi.