CHƯƠNG 1765: ĂN CHỰC.
Một đêm này, Đinh Trường Sinh phụng bồi Thạch Ái Quốc uống khá nhiều rượu, lúc mới bắt đầu Đinh Trường Sinh còn khống chế lấy tửu lượng của mình, không dám uống nhiều, nhưng thời gian dần qua liền buông thả, một mực uống đến nằm gục ở trên mặt bàn không muốn đứng lên.
-Tên hỗn tiểu tử này, lúc trước kia tửu lượng rất tốt, lần này như thế nào lại bết bát như vậy chứ?
Thạch Mai Trinh hỏi.
-À…..ai cũng có những sự tình không được như ý, đối với hắn mà nói, say rượu cũng phương thức nghỉ ngơi không tệ, nhưng hắn không phải cái loại này không có tự chủ, đây là lần cha thấy hắn uống say như vậy, say cũng tốt, không còn nghĩ đến nhiều chuyện nữa.
Thạch Ái Quốc thở dài nói.
-Cha, có phải là hắn đã xảy ra chuyện?
Thạch Mai Trinh nghe được Thạch Ái Quốc câu nói có hàm ý nên hỏi.
-A Trinh, con đến khi nào mới có thể học được cách đặt mình vào hoàn cảnh người khác, vì người khác mà suy nghĩ một chút, Đinh Trường Sinh so với con thì nhỏ tuổi hơn nhiều, nhưng mà hắn đã trải qua những chuyện gì…. chứ không phải là giống như con…..
-Đang nói hắn sao lại kéo đến trên người cua con vậy?
Thạch Mai Trinh bất mãn nói.
-Trường Sinh tiểu tử này, có số mệnh rất đau khổ a, cha biết rõ hắn lúc trước tại Bạch Sơn, trong nhà đã không còn có người thân nào rồi, may nhờ Trọng Hải tạo cho hắn cơ hội, nên hắn có thể đến Hồ Châu, đến Hồ Châu về sau, cha tạo cho hắn cơ hội, do đó trong lòng của hắn vẫn luôn ghi nhớ mang ơn cha, cùng với hắn tiếp xúc, cha biết ngay tiểu tử này trọng tình trọng nghĩa, sau khi lão Cố nhận hắn làm con nuôi, hắn như vừa tìm được cái cảm giác gia đình thì lão Cố lại chết, con nói đây là cái số mệnh gì vậy hả?
Thạch Ái Quốc vừa nói vừa chảy nước mắt thương cảm....
Giờ phút này, ông không còn là một lãnh đạo cao cao tại thượng, mà chỉ tựa như là một người cha thương cảm đối với đứa con của mình mà thôi, nhìn thấy Thạch Ái Quốc động tình, Thạch Mai Trinh cũng không nói thêm cái gì, hoàn toàn chính xác, Đinh Trường Sinh là người tốt, nhưng thằng này lớn nhất tật xấu là che giấu rất tốt cảm xúc của mình, trong lòng hắn đau khổ thì chẳng người nào có thể biết…
Đêm đó, Đinh Trường Sinh ngủ ở trên ghế sa lon phòng khách, vào sáng sớm thì Thạch Ái Quốc đã ra ngoài sân đánh Thái Cực quyền rồi, Đinh Trường Sinh thức dậy rửa mặt cũng đi ra ngoài đánh quyền cùng với Thạch Ái Quốc.
-Lời nói của chú, cháu hãy suy nghĩ thật kỹ đi, bây giờ đến trong tỉnh được rồi, rãnh rổi thì theo chú đánh đánh quyền, ngắm hoa. À… gần đây chú đang tập câu cá, nhưng thu hoạch không lớn, xem ra tâm vẫn chưa yên tĩnh a .
Thạch Ái Quốc cười nói.
-Bí thư, nếu muốn thì cháu đến chơi với chú thì được, chứ không thể đến tỉnh nhận công tác được, bởi vì nếu quả thực tới tỉnh làm việc, thì cháu làm gì mà còn thời gian rãnh để đến với chú chứ?
-Ừ, nói cũng đúng, nếu cháu còn ở phía dưới địa phương thì thời gian tự cháu còn quyết định nắm giữ được, còn nếu đến trong tỉnh…Um..chú thấy thật đúng là cháu sẽ không còn có thời gian .
-Đúng rồi, bí thư…nếu có thời gian còn là quay về Hồ Châu chơi đi, cháu cũng có thể cùng chú đến hồ Mã Lạc câu cá a, hôm trước đi bơi, cháu còn phát hiện tại giữa hồ cái đảo nhỏ có rất nhiều trứng chim…
Đinh Trường Sinh nói ra.
-Um…thế nào chú cũng phải về Hồ Châu để nhìn xem, nhưng không phải hiện tại, hiện tại nếu chú quay trở về, người khác biết được sẽ nói là chú làm chỗ dựa cho cháu đấy, đến lúc đó cháu càng phiền toái hơn, bất quá, bây giờ cháu có thể đem kế hoạch hạng mục của cháu đến gặp Lương chủ tịch báo cáo thử xem, đến lúc đó có thể mời Lương chủ tịch đi xuống Hồ Châu xem một chút, ông ta là một người rất có quyết đoán, đúng rồi, đi…. đến nhà Lương chủ tịch ăn điểm tâm đi, con gái của hắn làm bánh rán ăn thật ngon, chú đã nếm qua hai lần rồi .
Thạch Ái Quốc nói được thì làm được, mới vừa rồi còn đánh quyền, bây giờ lập tức lôi kéo Đinh Trường Sinh đi đến nhà của Lương Văn Tường ăn điểm tâm.
Bởi vì địa vị của Thạch Ái Quốc tại tỉnh ủy rất khó lường, vì vậy về phương diện quan hệ nhân mạch quen biết có rất nhiều, nhưng cũng có nơi không thích hợp, một đó là bí thư tỉnh ủy La Minh Giang, cơ hồ hai người không có trao đổi, cái này có thể lý giải, bởi vì chính là La Minh Giang một tay đem chức vụ bí thư của Thạch Ái Quốc tại Hồ Châu kéo xuống, tuy rằng kết quả cuối cùng thì Thạch Ái Quốc có chức vụ cũng không tệ lắm, nhưng mà cái này kết quả không tệ này thì không có nửa xu quan hệ gì đến La Minh Giang.
Còn có một người quan hệ với Thạch Ái Quốc cũng đang từ từ xa cách, điều này làm cho Thạch Ái Quốc rất là buồn rầu, người này chính là Phó chủ tịch thường vụ tỉnh Kiều Dương, ông ta là lão thượng cấp của Thạch Ái Quốc, có thể nói Thạch Ái Quốc có được nhân sinh trong thời gian trước là được Kiều Dương đề bạt, nhưng mà hiện tại quan hệ của hai người đang dần xa cách.
Thạch Ái Quốc cũng hiểu rõ, hôm nay không giống ngày xưa, đồng dạng là thường ủy Tỉnh ủy cho nên Thạch Ái Quốc cùng thường ủy Kiều Dương đã là quan hệ bình đẳng, hơn nữa lúc trước trong lúc Thạch Ái Quốc cô đơn, đã từng đến tỉnh đi tìm Kiều Dương, nhưng mà lúc ấy Kiều Dương không biết là xuất phát từ nguyên nhân gì, lại cự tuyệt nói chuyện cùng Thạch Ái Quốc, đây cũng là có khả năng nguyên nhân Kiều Dương cảm thấy không đúng với Thạch Ái Quốc.
Nói ngắn lại, tại trong tỉnh, ngoại trừ hai người này, thì những người khác cùng Thạch Ái Quốc có quan hệ khá tốt, ông cũng biết, mình đã tới nơi đây, công tác lần này làm xong thì có thể yên tâm lui xuống, đây cũng là nguyên nhân mà Thạch Ái Quốc tâm tính dần dần thay đổi.
-Lương chủ tịch có ở nhà không? Tôi là Thạch Ái Quốc đây.
Tiến cửa tiểu viện, Thạch Ái Quốc hai tay chắp sau lưng hô to.
-Lão Thạch giờ này tới, có phải là muốn ăn điểm tâm nhà tôi, Ồ.. tiểu Đinh cũng có đây à, mau vào nhà đi .
Lương Văn Tường tự mình ra mở cửa, Thạch Ái Quốc cùng Lương Văn Tường nắm tay, tiến vào. Đinh Trường Sinh thì đi theo sau phía Lương Văn Tường
Làm bếp quả nhiên là Lương Khả Ý, bất quá làm cho Thạch Ái Quốc thất vọng rồi, sáng nay nàng làm không phải bánh rán, mà là cháo hoa.
-Đinh Trường Sinh, anh tới đây cũng cùng ăn điểm tâm à…
Lương Khả Ý nhìn thấy Đinh Trường Sinh thật cao hứng, hỏi.
-Đúng vậy a, tôi theo chân Thạch chủ tịch tới đây ăn chực đấy, có muốn tôi giúp một tay không?
Đinh Trường Sinh cười cười hỏi.
-Không cần… không cần, chờ một chút là xong rồi… .
Lương Khả Ý vẫy vẫy tay nói ra.
-Tiểu Đinh….tự tìm chỗ ngồi đi .
Lương Văn Tường nhìn Đinh Trường Sinh, nói ra.
Chuyện đánh rắm tại Hồ Châu thì giờ trên tỉnh cũng biết rồi, nhưng giờ có Đinh Trường Sinh, vì vậy ông suy đoán Thạch Ái Quốc sáng sớm đem Đinh Trường Sinh mang đến, đến cùng là có ý gì, chẳng lẽ là vì Đinh Trường Sinh mà ra mặt nói giúp.
-Trường Sinh, đem phương án kế hoạch của cháu đưa cho Lương chủ tịch nhìn xem đi.
Thạch Ái Quốc nói ra.
Đinh Trường Sinh đã chuẩn bị xong, vì vậy liền chuẩn bị chủ động xuất kích.
-Lương chủ tịch… đây là tài liệu kế hoạch, chú cứ từ từ xem, chủ yếu cháu giải thích sơ qua để chú nắm rõ về cơ bản…
Đinh Trường Sinh trưng cầu ý kiến Lương Văn Tường nói.