CHƯƠNG 1793: CÀNG NGÀY CÀNG CHỮNG CHẠC.
Đinh Trường Sinh chạy đến ngoài cửa, nhìn qua vây quanh một vòng người, liền thấy có một loại dự cảm bất tường, liền vẹt đám người chui vào, thì thấy là một người đàn ông đang nằm dưới đất ngất đi, bất tỉnh nhân sự, người bên cạnh sẽ chỉ ở chỗ đó kêu la, nhưng lại không biết cách cấp cứu cơ bản
-Tránh ra, tránh ra…..
Đinh Trường Sinh vừa nói, một bên tiếp cận, chỉ huy người tránh ra rộng rãi một chút, có thể là bị cảm nắng ngất xỉu rồi, nhiều người vây quanh thì không khí cũng không lưu thông, một hồi thì có thể sẽ chết.
Đinh Trường Sinh lúc này lại phát hiện, sự tình so với chính mình tưởng còn nghiêm trọng hơn, đã không có mạch đập, Đinh Trường Sinh tuy rằng hiện đang không có nghĩ được nhiều, nhưng mà người vạn nhất chết ở trước cửa thành ủy, thì cái chuyện này không muốn lớn cũng không có biện pháp….
-Này… gọi điện thoại kêu cấp cứu 120, nhanh lên .
Đinh Trường Sinh chỉ huy trước mắt một người.
Sau đó hắn bắt đầu quỳ trên mặt đất nhân ngực nới trái tim, kỳ vọng có thể trước khi bác sĩ đến trước thì tim có thể đập lại, nhưng mà nhấn vài cái cũng không có phản ứng gì, Đinh Trường Sinh lại bắt đầu làm hô hấp nhân tạo, con bà nó, cái miệng hôi thối kinh cả người a…
Miệng Đinh Trường Sinh thiếu chút nữa nôn mửa ra, nhưng mà hắn vừa nhấn ngực, vừa tiếp tục hô hấp nhân tạo, cứ như vậy mãi cho đến khi bác sĩ cấp cứu đến thì người này cũng không có tỉnh lại, cũng may là bác sĩ có kinh nghiệm, hơn nữa trên xe cứu thuơng cũng có thiết bị, vì vậy hơn mười phút đồng hồ sau, cuối cùng đã là tỉnh lại, còn Đinh Trường Sinh quá mệt mỏi, cũng thoáng cái nằm ngửa trên mặt đất, chưa từng sự kiện nào làm cho mình tốn sức qua như vậy.
Đinh Trường Sinh đứng dậy cầm lấy y phục của mình, vỗ vỗ đất bụi, rồi tiến vào cao ốc thành ủy.
- Tại sao trên người dính đầy bụi đất vậy?
Để Khôn Thành thấy Đinh Trường Sinh mệt mỏi tiến đến, hỏi.
-Vừa rồi có một công nhân xí nghiệp may bị đhôn mê, may mà cứu được, nếu hắn chết ở trước cổng chính, việc này sẽ càng lớn hơn.
Đinh Trường Sinh ngồi ở trên mặt ghế, cầm lấy chai nước uống một hơi cạn sạch.
Thời điểm này đám thường ủy cũng nối nhau bước vào, bọn họ cũng không biết tại sao lại họp gấp như vậy, nhưng mà bên cửa tụ tập người thì bọn họ đều nhìn thấy, thế nhưng cũng không ai đến hỏi chuyện gì đã xảy ra, có thể thấy được những người này nhân tâm lạnh lùng đã đến loại tình trạng nào, chỉ cần là không quan hệ gì đến chuyện của mình, thì tuyệt sẽ không duỗi đầu nhìn xem đến cùng chuyện gì xảy ra.
-Tiếp tục như thế này thì không được rồi, lão Sở….ông gọi điện thoại đến cho bệnh viện nhân dân, bảo bọn họ phái xe cấp cứu cùng bác sĩ đến trước cửa thành ủy, trực suốt 24/24 giờ, vạn nhất nhỡ phát sinh lần nữa chuyện như vậy thì cũng có chuẩn bị sẵn, bằng không thì rất phiền toái.
Để Khôn Thành quyết định thật nhanh, phân phó Sở Hạc Hiên xử lý việc này.
Chỉ chốc lát, La Bàn Hạ cũng bước vào, sau đó Trương Hòa Trần đóng cửa lại.
-Bây giờ họp, là vì chuyện mảnh đất xí nghiệp may, nếu không xử lý xong, chúng ta ai cũng đừng nghĩ đến việc sống dễ chịu, sau khi cân nhắc, tôi quyết định thay đổi phương pháp vấn đề xử lý xí nghiệp may này, tôi hy vọng mọi người sẽ ủng hộ, bởi vì, tôi và các vị đều không có đường lui đâu, thời điểm này, chúng ta tốt nhất là chân thành hợp tác, không bàn ra nữa, nếu không, tôi bị rút ra khỏi chức vụ bí thư, thì trước đó tôi cũng sẽ liều mạng không để cho các vị ngồi trên chức vụ của mình yên ổn đâu
La Bàn Hạ nói xong lời này cơ hồ là cắn răng nói.
Nhưng mà lời này đám thường ủy nghe vào trong lỗ tai lại giống như tiếng sấm, làm cái gì vậy? Đây không phải là uy hϊếp trắng trợn sao? Nhưng cái uy hϊếp này lại khiến cho đám thường ủy bọn họ đều nhìn nhau, không biết La Bàn Hạ muốn ra cái quyết định gì, mà bắt đầu đã dằn mặt mọi người rồi, đây là sợ quyết định này không thông qua được sao?
-La bí thư, chuyện gì nghiêm trọng như vậy?
Chánh pháp ủy bí thư Lan Hòa Thành hỏi.
-Trường Sinh, cháu phát biểu trình bày đi .
La Bàn Hạ nhìn thoáng qua Đinh Trường Sinh, sau đó bưng chén uống trà..
Lúc này, đám thường ủy bộ mặt biểu lộ liền đặc sắc rồi, có hoang mang, có khϊếp sợ, đương nhiên còn có người cười lạnh …
Trọng Hải nhíu mày nhìn xem Đinh Trường Sinh, tiểu tử này cùng La Bàn Hạ đến đang cùng hát bài ca gì đây? Xem ra giữa hai người đã đạt thành hiệp nghị nào đó, bằng không thì La Bàn Hạ lại trao quyền cho cấp dưới trình bày vấn đề, vì cái gì để cho Đinh Trường Sinh ra mặt nói chuyện đây?
Đường Linh Linh cũng nhíu mày không nói, dưới mắt nàng Đinh Trường Sinh cùng La Bàn Hạ ở giữa mâu thuẫn đã rất sâu, lần trước nếu không phải mình lấy cớ chưa có người chọn, thì Đinh Trường Sinh hiện tại đoán chừng đã không còn có ở Hồ Châu rồi.
-Xét thấy thế cục của xí nghiệp may này không có khống chế kịp thời thì rất nguy hiểm, La bí thư đã suy tính, cảm thấy nếu như vấn đề xí nghiệp may lại không giải quyết được, có thể là sẽ ảnh hưởng toàn bộ đại cục Hồ Châu, vì vậy, thời điểm này phải có quyết tâm làm cho bằng được.
Đinh Trường Sinh chậm rãi nói,
Trọng Hải khóe miệng hơi hơi giương lên, tiểu tử này nói chuyện càng ngày càng chính chắn chững chạc, còn biết đến nói lời dạo đầu, chỉ cần qua vài năm nữa, tiểu tử này nói không chừng thật đúng là có thể một mình đảm đương một phía rồi, Trọng Hải trong lòng thở dài nói, đồng thời cũng hạ quyết tâm, Đinh Trường Sinh thằng gia hỏa này, phải bằng mọi cách phải lôi kéo về phía mình…
-Chúng ta không thiếu tiền, cái chúng ta thiếu chính là thời gian, vì vậy đàm phán với bọn họ chủ yếu là thảo luận thời gian nào trả tiền, chỉ cần có thể cho chúng ta một chút thời gian, sau khi số tiền kia chúng ta cầm được, sẽ đem tiền lên mang lên bảo hiểm xã hội đóng đủ số năm BHXH mà công nhân viên chức xí nghiệp may còn thiếu, như vậy về sau bên ủy ban thành phố sẽ không còn có quan hệ gì với bọn họ nữa, có thể nói là phương thức giải quyết thà một lần vất vả, suốt đời nhàn nhã.. .
-Nhưng mà số tiền kia chúng ta lúc nào có thể lấy ra được.
Lan Hòa Thành lạnh lùng mà hỏi.
-Một khi mảnh đất xí nghiệp may kia khai phát, chúng ta có thể xuất ra số tiền đó, lấy mảnh đất này thế chấp, hướng ngân hàng mượn tiền, trước dùng để trả tiền lương, những năm qua tiền lãi cũng trả hết, giải quyết xong, sẽ không có bất kỳ người nào tìm đến đòi nợ nữa…
Đinh Trường Sinh nói.