CHƯƠNG 1798: ĐỢI ĐẤY.
-Tôi là Đàm Quốc Khánh, chúng ta có khả năng không quen biết, nhưng mà cô nhất định là nghe nói qua về tôi, tội phạm truy nã của cục công an thành phố. Ha ha….vậy cô đã biết vì sao tôi hận Đinh Trường Sinh chưa ?
Đàm Quốc Khánh một bên rít thuốc, vừa nói.
Đầu ánh sáng mẩu thuốc lá thỉnh thoảng đem khuôn mặt dữ tợn của Đàm Quốc Khánh hiện ra ở trước mắt La Gia Nghi, nàng hiện tại thật sự là rất sợ, không phải sợ chết, mà là sợ người đàn ông này đối với chính mình có ý đồ bất chánh, tại đây trong đêm đen, hắn đem nàng bắt cóc đến nơi đây, nếu muốn cưỡиɠ ɦϊếp nàng thì phải làm sao đây?
Vì vậy, La Gia Nghi cảm thấy mình có thể tìm cách cùng hắn tâm sự, thứ nhất là hy vọng có thể đả động thiện tâm hắn, thứ hai là hy vọng dùng phương thức như vậy để phân tán sự tập trung chú ý của hắn, nếu không, bản thân đêm nay rất có thể khó tránh khỏi vận rủi.
-Ông cùng Đinh Trường Sinh có cừu oán, sao không đi tìm kẻ thù, chứ bắt cóc tôi làm gì, tôi cùng Đinh Trường Sinh một chút quan hệ cũng không có .
La Gia Nghi kêu oan nói.
-La tiểu thư, tôi và cô đúng là không có thù oán, tôi cũng không biết cô cùng Đinh Trường Sinh có quan hệ gì, nhưng mà tôi biết rõ, cha của cô nhất định sẽ tìm gặp Đinh Trường Sinh nhờ trợ giúp, Đinh Trường Sinh nếu không đến, thì cô sẽ chết, nếu là như vậy thì cha của sẽ hận Đinh Trường Sinh cả đời, còn nếu như hắn đến đây, tôi sẽ để cho cô đi, đến lúc đó người chết sẽ là hắn, cô còn sống, nhưng có thể cả đời này khổ sở vì hắn…ha ha.
Đàm Quốc Khánh trong bóng đêm cười rộ lên, nhưng mà tiếng cười kia lại làm cho người cảm thấy rất sợ hãi.
Tưởng Hải Dương đã gọi điện thoại cho Đàm Quốc Khánh, nhưng mà điện thoại của Đàm Quốc Khánh tắt máy, bất đắc dĩ, Tưởng Hải Dương gọi cho La Đông Thu, lúc đầu vừa mới nhận điện thoại của La Đông Thu, hắn vẫn không tin là thật, nhưng mà lại suy nghĩ tới trước đó đã nghe Đàm Quốc Khánh nói qua chuyện này, thì lúc này mới thấy chuyện bắt cóc này có thể sẽ xảy ra…
-Anh La… không gọi được cho Đàm Quốc Khánh, việc này động tĩnh quá lớn, vạn nhất La Bàn Hạ đem chuyện này bẩm báo lên trên tỉnh thì không ổn, em cảm thấy anh nên báo trước cho cha của anh biết, để có sự chuẩn bị trước đi.
Tưởng Hải Dương nói ra.
-Tưởng Hải Dương, tôi mặc kệ cậu dùng thủ đoạn gì, lập tức phải tìm bằng được hắn, đem người cứu trở về, mặt khác, người này đã không thể lại lưu lại được, hắn biết quá nhiều chuyện, tốt nhất là hắn chết đi, chứ vạn nhất rơi vào trong tay cảnh sát, thì làm sao ?
La Đông Thu tại trong điện thoại thấp giọng khiển trách.
-Được, em biết, anh ngủ đi, việc này để em an bài" .
-Ngủ cái rắm a, tôi nói cho cậu biết, nếu như Đàm Quốc Khánh rơi xuống cảnh sát trong tay, thì cậu chờ ngồi tù đi với những chuyện cậu đã làm, còn những việc cha của cậu đã làm trước kia nữa, những chuyện này Đàm Quốc Khánh vô cùng biết rõ đấy.
La Đông Thu nhắc nhở.
La Đông Thu không đề cập đến Đàm Quốc Khánh thì còn đỡ, khi nghe hắn vừa nói như vậy, Tưởng Hải Dương đầu óc lập tức liền lo sợ, thời Tưởng Văn Sơn còn làm bí thư, Đàm Quốc Khánh là do Tưởng Hải Dương an bài tại cục công an, thời điểm Đàm Quốc Khánh còn ở tại cục công an đã vì Tưởng Hải Dương mà gϊếŧ không ít gϊếŧ người, quả thật nếu Đàm Quốc rơi xuống trong tay cảnh sát, như vậy thì Tưởng Hải Dương chỉ còn có cách trốn đi nước ngoài, chứ ở trong nước nhất định là sống không qua được…
Nghĩ tới đây hắn lập tức rối ren, nhưng mà thời điểm này hắn phát hiện, dưới tay mình thật đúng là không còn có người nào có thể dùng, đêm khuya này, đi đâu mà tìm Đàm Quốc Khán đây, nói không chừng tên gia hỏa này đã không còn có ở Hồ Châu rồi…
Tưởng Hải Dương bây giờ chỉ còn hy vọng Đàm Quốc Khánh có thể thuận lợi thoát thân…
………………………………………………………………………………..
-Tôi biết được Đinh Trường Sinh sẽ không tới đây đâu, theo tôi biết, hắn là người rất sợ chết đây.
La Gia Nghi nói ra.
- Không hẳn là như vậy, xem ra cô quả thật đúng là không hiểu rõ lắm về Đinh Trường Sinh, hắn cho dù là sợ chết, nhưng mà rất nguyện ý làm anh hùng cứu mỹ nhân đấy, tôi đánh cuộc, hắn nhất định sẽ đến, lúc đó tôi sẽ thả cho cô đi, Đinh Trường Sinh cùng tôi ở lại chỗ này mãi mãi, đời này tôi đùa chơi cũng đủ vốn liếng rồi, chỉ là thật đáng tiếc, không thể đem toàn bộ những người đàn bà của Đinh Trường Sinh mang ra làm hết, nếu nói như vậy, thì càng thêm hoàn mỹ.
Đàm Quốc Khánh tiếc nuối nói.
-Tôi cũng biết qua về cuộc sống của hắn, hắn chỉ là từ một tên côn đồ trong thôn lăn lộn cho đến được như bây giờ cũng không dễ dàng, vì vậy hắn không muốn chết đâu, bởi vì lá gan của hắn rất nhỏ.
La Gia Nghi tiếp tục nói.
-Nhát gan? La tiểu thư, cô thật sự là biết đùa, Đinh Trường Sinh một chút cũng không nhát gan, trái lại, lá gan rất lớn, hắn ngay cả đàn bà của bí thư thành ủy cũng đều dám đưa lên giường cưỡi đấy, cô nói lá gan của hắn nhỏ sao?
Đàm Quốc Khánh cười gian hỏi.
-Đàn bà của bí thư thành ủy?
La Gia Nghi sững sờ, nàng đầu tiên là nghĩ đến mẹ của mình, tuy mẹ mình rất xinh đẹp, nhưng mẹ thì lớn tuổi hơn Đinh Trường Sinh nhiều như vậy, mà cùng Đinh Trường Sinh lại có quan hệ, đây cũng là chuyện không thể tưởng tượng được.
-Tại cô không biết, hiện tại Trịnh Tiểu Ngải trưởng phòng giáo dục của khu Tân Hồ trước đây là người tình của bí thư Tưởng Văn Sơn, lúc đó Tưởng văn Sơn vẫn còn tại chức, Đinh Trường Sinh tiểu tử này dám đem Trịnh Tiểu Ngải đưa lên giường, cô nói tiểu tử này lá gan có phải rất lớn hay không? Hơn nữa càng thêm bội phục là lúc ấy Đinh Trường Sinh rõ ràng còn đem Tưởng Văn Sơn đánh cho một trận, lúc ấy tôi thật sự là quá bội phục lá gan của tiểu tử này rồi..
Đàm Quốc Khánh đem những chuyện tình trường của Đinh Trường Sinh nói qua, rất nhiều sự tình La Gia Nghi lần đầu tiên nghe nói, nàng âm thầm thở dài, lá gan của thằng gia hỏa này quả thực là làm loạn không phải bình thường.
Nói xong, Đàm Quốc Khánh lấy ra điện thoại, khởi động máy lại, sau đó gọi điện thoại cho Đinh Trường Sinh, mà lúc này Đinh Trường Sinh đang ngay tại trong văn phòng La Bàn Hạ.
-Này, Đinh Trường Sinh, đã lâu không gặp … .
Đàm Quốc Khánh cười nói.
-Đàm Quốc Khánh, đối phó với một cô gái thì tài giỏi gì chứ, có bản lĩnh hai ta tìm một chỗ đấu với nhau, thế nào?
-Đinh Trường Sinh, mày không cần kích tao, hiện tại lá bài đang nằm tại trong tay của tao, tao ra bài gì thì mày phải theo bài đó, đừng hòng cò kè mặc cả.
Đàm Quốc Khánh nói ra.
-Được rồi, ông ra bài trước đi…
Đinh Trường Sinh nói ra.
Lúc này La Bàn Hạ nghe Đàm Quốc Khánh gọi tới, vội vàng đứng lên, mà Lưu Chấn Đông cũng tranh thủ thời gian khởi động dụng cụ bắt đầu xác định vị trí điện thoại.
-Nữa giờ nữa tao đợi mày đến xí nghiêp may bỏ hoang kia, taoi chờ, còn nếu không đến thì đợi nhặt xác La Gia Nghi đi.
Đàm Quốc Khánh hung hăng nói.
-Chờ một chút, tôi nhất định sẽ đến đấy, nhưng mà tôi làm sao biết La Gia Nghi còn sống, để tôi nói chuyện với La Gia Nghi thì mới được .
Đinh Trường Sinh nói ra.
-Được….La tiểu thư, nói cùng Đinh Trường Sinh đi....
Đàm Quốc Khánh đưa điện thoại di động để vào bên tai La Gia Nghi.
-Trường Sinh, đừng tới …
-Đợi đấy …. em sẽ đến cứu chị ra, chờ em…
Nói xong, Đinh Trường Sinh không quản đến Lưu Chấn Đông đang xác định vị trí, liền cúp điện thoại.
-Đinh cục làm sao bây giờ?
Lưu Chấn Đông hỏi.
-La bí thư, gọi điện thoại cho bên lực lượng vũ trang mượn quân, người bên cục công an sợ là chưa đủ dùng, lập tức vây quanh xí nghiệp may, bất ai cũng không thể được đi ra ngoài, Chấn Đông, bảo người của anh, nói bọn họ đem vợ con của Đàm Quốc Khánh đưa đến hiện trường, dùng để chiêu hàng.
Đinh Trường Sinh bố trí nói.