CHƯƠNG 1811: KHÔNG CÒN SỢ NỮA.
-Những chuyện khác ông đừng có suy nghĩ đến làm gì, chỉ cần ông lựa chọn ký tên di chúc thừa kế này, tôi đã viết sẵn xong, chỉ cần luật sư và thành viên công chứng đến làm chứng là được rồi, như vậy tôi sẽ đối xử tử tế với con của ông, còn không thì sẽ ngược lại, tôi sẵn sàng ở đây chờ đợi đến lúc ông chết…
Hà Tình mặt không biểu tình nói.
-Tôi biết rất rõ về cha của cô, hắn không có lá gan này, cũng không sự quyết đoán như thế này, xem ra tôi sống cũng không được bao lâu nữa rồi, có thể nói cho tôi biết, là ai cùng liên thủ với cô mưu đoạt tài sản Triệu Gia được không? Có thù báo thù, có oán báo oán, đến lúc đó tôi có gặp Diêm vương gia cũng biết để mà cáo trạng .
Triệu Khánh Hổ cắn răng phẫn hận hỏi.
-Ha ha, Triệu Khánh Hổ, ông cũng biết nói đùa đấy, tại Hồ Châu mặc dù ông hô phong hoán vũ, nhưng đó là trước kia, hiện tại cũng đừng có nghĩ đến là ai, ông nói chúng ta mưu đoạt tài phú Triệu Gia. Đúng…chúng ta chính là mưu đoạt, nhưng mà đây cũng không phải hoàn toàn là tài sản của ông, tại Hồ Châu ông kinh doanh nhiều năm như vậy, cùng người bại hoại trong chánh quyền cấu kết, tranh đoạt chiếm lấy quyền ưu tiên kinh doanh, cùng tay buôn ma túy cấu kết, từ bên ngoài vận chuyển hàng lậu cùng với mua bán thuốc phiện, tại Hồ Châu này ông đã đã làm biết bao nhiêu chuyện xấu, Triệu Cương chết như thế ông có biết không? Chính là đi nhận hàng ma túy lại bị người cuỗm tay trên, ha ha, Triệu Khánh Hổ, ông cho rằng ông có tiền thì có thể muốn làm gì thì làm sao?
-Xem ra, cô cũng biết được nhiều chuyện, mà thôi, cô gọi luật sư đến đây đi, tôi ký…
Triệu Khánh Hổ cảm giác được, tinh thần của mình giờ đã quá sa sút rồi, giống như khống chế khộng được nữa, bây giờ cũng chỉ đành thỏa mãn yêu cầu của người đàn bà này, thế nhưng mặc dù là thỏa mãn yêu cầu của nàng, nhưng đến cùng đứa con ngu ngốc của có thể sống yên lành hay không, ai mà biết được, đều chỉ có thể là ký thác vào lương tâm của Hà Tình mà thôi.
Luật sư là Hà Tình mời tới, thành viên công chứng cũng là Hà Tình mời tới, bọn họ chỉ hỏi mấy vấn đề đơn giản, sau đó bắt đầu quay chụp thu hình cùng chụp ảnh, sau đó ghi chép ký tên, sau khi làm xon mọi việcg, đợi đến lúc thành viên công chứng cùng luật sư rời đi, thì Hà Tình cũng không có ly khai khỏi nơi đây.
- Đã đạt được ý muốn rồi, sao cô còn chưa đi..?
Triệu Khánh Hổ nhìn Hà Tình không đi, nghi ngờ hỏi.
-Vừa rồi những cái kia đều là tài sản biểu hiện ra bên ngoài, ai cũng có thể nhìn thấy được, nhưng còn có những loại tài sản nhìn không thấy được, tất cả hãy k giao ra đây đi, đó vì con của ông cùng cháu trai của ông, nếu có giấu giếm nữa thì cũng không có nghĩa lý gì..
Hà Tình vẫn là một bộ mặt lạnh lùng..
Triệu Khánh Hổ kinh ngạc nhìn Hà Tình, khoảng chừng một phút đồng hồ, sau đó nhếch miệng lên, mỉm cười, nói ra:
-Hà Tình, tôi trước kia thật sự là xem thường cô, cô so với cha của cô thì còn lợi hại hơn nhiều .
-Không phải tôi lợi hại hơn, mà là do ông quá xấu xa, nếu muốn làm cho một tên xấu xa sợ hãi, chỉ cách là so với tên xấu xa kia thì phải xấu xa hơn…
Hà Tình nói ra.
-Cô nói không sai, trước kia tôi cũng từng nghĩ như vậy, nhưng cô là một người đàn bà, cần gì phải cần nhiều tiền như vậy chứ? Số tiền kia cũng đã đủ cho nhà họ Hà tiêu xài mấy đời rồi, những thứ khác cũng đừng nên có suy nghĩ tới làm gì...
Triệu Khánh Hổ bạc nhược nói.
Hà Tình nhìn lão, không nói chuyện, đưa tay lên ống dưỡng khí bóp chặt lại, o xy ngưng cung cấp tới mũi của Triệu Khánh Hổ, trong nháy mắt lão liền thở dồn dập trước ngực cao thấp phập phồng.
-Để tôi xem ông có thể chống cự được bao lâu?
Hà Tình trong ánh mắt không hề thương cảm, chó là lãnh khốc quả quyết.
-Buông ra, tôi nói…tôi nói…
Triệu Khánh Hổ thở không ra hơi nói.
Sau đó Hà Tình liền dần dần buông lỏng ra ống dưỡng khí ..
-Ông bị bệnh lâu như vậy, bây giờ có chết thì cũng không có người hoài nghi, vì vậy, tôi khuyên ông đừng ra vẻ, bằng không mà nói, trong ngày mai ông sẽ không thấy mặt trời, nói đi, còn có cái gì chưa có nói cho tôi biết …
Hà Tình mở ra điện thoại ghi âm, nàng sợ nhớ không hết chi tiết...
-Tại trong thư phòng của tôi, có cái ghế tôi thường ngồi, chân trước cái ghế phía dưới là một cái lỗ khảm, ở trong đó có một cái chìa khóa, là chìa khoá tủ bảo hiểm, tủ bảo hiểm nằm phía sau tủ chứa đồ suối nước nóng, ở trong đó có tất cả tài liệu mà tôi tích góp từng tí một, đó là ghi chép kinh doanh những năm qua, Hà Tình…tôi vẫn còn muốn nói một câu, những sự tình ở tại đó, liên lụy quá nhiều người, nếu tôi chết rồi, có thể bọn họ cũng an lòng, nếu như cô lại đẩy ra chuyện này, sợ là cô sẽ không có một ngày an bình đâu…
-Trong cái tủ bảo hiểm đó chất chứa vấn đề gì ?
Hà Tình hỏi, trong nội tâm nàng mơ hồ cảm thấy lời này của Triệu Khánh Hổ không phải là lừa gạt nàng, khả năng cuối cùng tất cả bí mật đều nằm tại trong cái tủ bảo hiểm rồi.
-Đó là ghi chép những năm qua tôi cùng các quan viên kết giao, cô không biết rõ việc kinh doanh có bao nhiêu khó khan đâu, vì vậy giờ cô đã có nhiều tiền như vậy, đừng có lấy ra làm ăn, ở trong nước sinh hoạt cũng tốt, di dân cũng tốt, chứ đừng có lại tham, không có chỗ tốt đâu..
Triệu Khánh Hổ đứt quãng nói.
Lúc này lão có cảm giác hồn mình sắp lìa xác rồi, mà Hà Tình hiển nhiên cũng nhìn thấy điểm này, bởi vì lúc này Triệu Khánh Hổ chẳng những là lời nói đứt quãng, mà hơi thở cũng bắt đầu trở nên yếu ớt, lập tức từ nơi đầu giường chuông reo vang báo động, bác sĩ cùng y tá liền nhao nhao chạy vào.
Hà Tình một bộ dạng hoảng sợ, yên lặng đứng ở một bên nhìn xem bắc sĩ bắt đầu trợ giúp giúp, nhưng mà, riệu Khánh Hổ không còn có phản ứng gì.
-Bác sĩ….thôi bỏ đi, không cứu giúp được nữa rồi, rời đi như vậy cũng nhẹ nhàng hơn… .
Hà Tình ra vẻ bi thương.
Triệu Khánh Hổ là đại gia giàu nhất của Hồ Châu, mà Hà Tình là con dâu của Triệu Khánh Hổ, từ khi Triệu Khánh Hổ bị bệnh nằm viện, Hà Tình vẫn ở tại trong bệnh viện chăm sóc, hơn nữa ai cũng biết con trai của Triệu Khánh Hổ là kẻ khờ ngốc, vì vậy,trong bệnh viện những người này đối với Hà Tình đều rất là kính trọng đấy.
Về phần ân oán trong nội bộ Triệu Gia, thì ngoại nhân ai cũngkhông biết, nhưng mà có người biết rõ đấy, đó chính là bác sĩ sản khoa Lâm Đông Cường, nhưng mà Hà Tình vì muốn che giấu, đã sớm cảnh cáo Lâm Đông Cường, nếu như câm miệng, thì nàng có thể bỏ qua mọi chuyện, nếu để cho nàng biết rõ hắn đối với nàng bất lợi, thì Lâm Đông Cường phải cẩn thận đến tính mạng của mình.
Thông qua thời gian cùng Hà Tình tiếp xúc, Lâm Đông Cường coi như cũng đã biết Hà Tình lòng dạ độc ác, vì vậy hắn lựa chọn trầm mặc..
Nhìn xem tấm vải trắng che đậy kín mặt Triệu Khánh Hổ, mọi người dần dần lui ra ngoài, để cho Hà Tình cùng người chết ở lại một hồi, còn Hà Tình sau khi nhìn thấy cửa phòng bệnh đóng lại, thoáng cái ngồi trên mặt ghế, nhớ tới cái này khoảng thời gian bản thân trải qua sự tình, nàng ôm đầu khóc rống lên, toàn bộ ủy khuất tại thời khắc này toàn bộ xuất phóng ra, rút cuộc từ bây giờ không cần phải cẩn thận từng chút một nữa, rút cuộc không cần sợ hãi ngủ không yên, rút cuộc không cần sợ hãi lúc mình ngủ cũng không biết lúc nào bị người lật ra giao cấu mình, tất cả đều đã đi qua.