CHƯƠNG 1845: CÁM ƠN TÔI?
Ngô Minh An hướng Vạn Hòa Bình đưa mắt liếc qua một cái, Vạn Hòa Bình hiểu ý liền đi ra ngoài, đợi đến lúc Vạn Hòa Bình kéo cửa đóng lại sau khi rời khỏi y, Ngô Minh An ngồi xuống trước mặt Đinh Trường Sinh.
-Cậu không muốn cùng tôi nói chút gì đó sao?
Ngô Minh An hỏi.
Đinh Trường Sinh trong nội tâm thở dài, rốt cục chuyện đến thì vẫn phải đến, bất quá cũng tốt, thừa cơ hội này, đem sự tình từ đầu chí cuối kể lại với Ngô Minh An, giờ thì ông ta muốn như thế nào thì muốn, bởi vì dù sao chuyện của Liễu Sinh Sinh hắn thật sự là không quản được, đây là chuyện ngươi tình ta nguyện, hơn nữa, đối mặt Vương Gia Sơn, hắn cũng không có khả năng dám xen vào chuyện riêng của Vương Gia Sơn được, lão gia tử đã lớn tuổi như vậy, lại còn có bệnh, còn có thể sống được thêm bao năm nữa, vì vậy cho dù là Ngô Minh An có trách tội hắn, thì hắn cũng đành chấp nhận..
-Ách…. Ngô bí thư, chuyện đó xảy ra là do cháu cân nhắc không chu toàn, cháu cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra loại chuyện như vậy, việc này là ngoài ý muốn rồi, nếu Ngô bí thư có cái gì không hài lòng, cho dù muốn xử lý như thế nào thì cháu cũng chấp nhận.
Đinh Trường Sinh cắn môi, nói ra.
-Đinh Trường Sinh, cậu làm cho tôi quá thất vọng rồi, tôi còn dám có cái gì hài lòng hoặc không hài lòng nữa chứ? Cậu thật lợi hại a, cứ như vậy không nói không rằng chạy mất từ đó đến nay….
-Vâng.., Ngô bí thư, việc này cháu làm không đúng, nhưng cũng không có thể toàn bộ trách cháu được, họ Liễu là người sống có chân, vậy cháu có thể khống chế được người ta sao?
Đinh Trường Sinh ý thức được nơi này là văn phòng, cho nên nói nhắc đến Liễu Sinh Sinh, không nói tên của nàng.
-Đinh Trường Sinh, còn chuyện của của Lam Lam, nó tuy rằng không cùng tôi nói đến cùng có chuyện gì xảy ra, nhưng mà tôi có cảm giác các người có vấn đề gì giấu giếm, tôi nói cho cậu biết, tôi chỉ có một đứa con gái, nếu cậu làm chuyện gì có lỗi với nó, thì tôi không có bỏ qua đâu..
Ngô Minh An rất không khách sáo nói.
-Ngô Nhật Lam? Nàng làm sao vậy?
-Chuyện này tôi đang muốn hỏi cậu đấy, đến cùng là sao vậy? Ta hỏi nó, thì nó bảo là hỏi cậu…
Ngô Minh An không kiên nhẫn nói.
Đinh Trường Sinh thở dài, cũng may là Ngô Nhật Lam không có nói với Ngô Minh An bọn họ đến cùng chuyện gì xảy ra, nếu để cho Ngô Minh An biết mình đã sớm cùng con gái của ông mập mờ như vậy, đoán chừng là Ngô Minh An sẽ không cùng mình ôn tồn nói chuyện như vậy…
-Ách, để cháu ra ngoài tìm gặp nàng hỏi xem sao, cũng thật lâu đã không gặp nàng.
Đinh Trường Sinh nhẹ nhõm nói.
Tại trong văn phòng Ngô Minh An không đến mười phút, Đinh Trường Sinh liền tranh thủ thời gian thừa dịp có người đến báo cáo công tác, liền vọt đi ra ngoài, vừa vặn gặp Vạn Hòa Bình.
-Ồ, cậu muốn đi à?
Vạn Hòa Bình kỳ quái hỏi.
-Ách, tôi đi tìm Ngô Nhật Lam, đã rất lâu không gặp nàng, đã hứa với nàng là đến Giang Đô nhất định phải đi tìm nàng, nhưng tôi vẫn luôn không có thời gian, hôm nay vừa vặn không có nhiều chuyện lắm .
Đinh Trường Sinh thuận miệng nói ra, hắn vốn đây là chỉ muốn nói lý do để thoát khỏi Vạn Hòa Bình, nhưng mà không ngờ lại biến khéo thành vụng rồi.
-A, vậy tôi cùng đi với cậu, Ngô Nhật Lam bây giờ đang ở công tác trong cục công an thành phố.
-Hả…. vậy xe của ông đâu?
Đinh Trường Sinh nghe qua Vạn Hòa Bình muốn cùng đi với mình, tiên sư bà ngoại nhà nó, vậy là thật sự phải đi gặp Ngô Nhật Lam rồi, hắn đúng là không muốn đi, nếu như mình đã không muốn tiếp tục đùa giỡn với người ta nữa, làm chi cần phải câu dẫn người ta, hắn biết rất rõ ràng Ngô Nhật Lam ưa thích hắn, nhưng mà bây giờ các mối quan hệ nam nữ của hắn đã đủ phức tạp rồi, nên không còn muốn lại đem Ngô Nhật Lam dính vào đến.
-Đi chung xe với cậu là được rồi, chờ chút, tôi vào nói với Ngô bí thư một tiếng .
Nói xong Vạn Hòa Bình vào trong văn phòng báo là rời đi, Đinh Trường Sinh đành xuống lầu ngồi vào trong xe chờ đợi Vạn Hòa Bình xuống.
Một mực đợi nửa giờ sau, Vạn Hòa Bình cũng xuống rồi.
Đường đường cục trưởng công an thành phố, lại ngồi bên tay lái phụ của Đinh Trường Sinh, hơn nữa còn tiện tay lấy ra một cái cái hộp nhỏ đặt ở phía dưới kính chắn gió, Đinh Trường Sinh thấy có một ánh sáng nhỏ lóe lên.
-Đây là cái gì vậy?
Đinh Trường Sinh hỏi.
-Đây là trang bị chống nghe trộm mới nhất, trong phạm vi mười thước không có thiết bị điện tử nào có thể áp dụng nghe trộm được, vừa rồi lúc tôi vào cùng Ngô bí thư cáo biệt, Ngô bí thư nhắn là cám ơn cậu…
Vạn Hòa Bình nói ra.
-Cám ơn tôi? Tôi có làm cái gì đâu mà cám ơn chứ…" .
Đinh Trường Sinh biết rõ Vạn Hòa Bình nói là có ý gì, nhưng mà Đinh Trường Sinh cũng không nói thêm, bởi vì vừa rồi trong lúc hắn ngồi trong xe chờ đợi Vạn Hòa Bình, thì phát hiện ra nhiều về tin tức Chu Khánh Huy… Trên mạng lập tức liền nổ tung nhằm vào Tiểu Dã Tam Lang, tư liệu về Tiểu Dã Tam Lang là người Nhật cũng xuất hiện ở mạng rồi, lửa giận tại thời khắc này bị triệt để đốt lên.
- Sự tình lần trước chuyện của Liễu Sinh Sinh cùng Ngô bí thư, tuy rằng Chu Bội Quân ném đá giấu tay che giấu rất kín, nhưng mà cuối cùng tôi vẫn là điều tra ra, là nàng ở phía sau giật dạy, mục đích rất đơn giản, chính là đạp Ngô bí thư xuống, để nàng thuận lợi hơn trong việc ngồi vào vị trí bí thư thành ủy, lúc đó Ngô bí thư cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn, dù muốn phản kích, thế nhưng vì thiếu khuyết chứng cứ thuyết phục, chuyện này nói đến cùng là Ngô bí thư đuối lý, vì vậy đành nhịn, bất quá bởi vì chuyện này mà Ngô bí thư cũng bị ảnh hưởng đến tiền đồ, vốn Ngô bí thư đang có hi vọng tiến thêm một bước đấy, nhưng đến đến bây giờ, xem ra cũng chỉ có thể là làm xong bí thư kỳ này, rồi phải đi đến nhận công tác ở bên mặt trận tổ quốc hoặc là tương đương, trong lòng của bí thư một mực đọng lấy lửa giận, cậu nói chuyện này bí thư có thể từ bỏ ý đồ sao?
-Vì vậy, các người liền bắt được cơ hội lần này, cung cấp thông tin trên mạng lợi hại như vậy, cũng là do các người giật dây…
Đinh Trường Sinh kinh hãi hỏi.
-Trong lòng của cậu biết được chuyện gì xảy ra là được rồi, kỳ thật nếu như không có cậu vô tình làm om xùm chuyện này, thì chuyện này thật đúng là không có nắm chắc đâu, bây giờ thì khác rồi, chuyện này rất nhanh liền sẽ khiến trên thượng tần chú ý đến, vì vậy Ngô bí thư nói cám ơn cậu là vậy..
Vạn Hòa Bình nói ra.
Đích xác là như thế, lúc này Chu Bội Quân đang sợ hãi, nhìn xem quí tử đang quỳ gối trước mắt, Chu Bội Quân trong lòng khổ sở hối hận, bản thân mình một đời phấn đấu cho tới hôm nay, hy sinh bao nhiêu tuổi thanh xuân, mới có được như ngày hôm nay, nhưng mà bây giờ toàn bộ coi như là đã xong.
-Con nhìn xem trên mạng những thứ này đưa tin, hãy nói có phải thật vậy hay không?
Chu Bội Quân nắm lấy lỗ tai con mình hỏi.
-Ai ui…. mẹ, con biết sai rồi, lúc đó con không phải cố ý, chỉ vì có uống chút rượu, vì vậy……
Chu Khánh Huy một bên kêu oan, vừa nghĩ bỏ chạy đi, nhưng mà bị Chu Bội Quân gắt gao kéo lại ….