Đinh Trường Sinh đi ra khỏi cửa hàng tranh chữ thì phát hiện có một chiếc xe đi theo xe của mình, theo kính chiếu hậu Đinh Trường Sinh nhìn, rồi lại nhìn không tới là ai đang theo mình, phương thức tốt nhất chính là không ngừng kiếm đường có cua quẹo, vượt qua mấy vòng thì sẽ biết rõ có phải là theo dõi mình không?
Vì vậy, Đinh Trường Sinh liền quẹo trái qua ba khúc cua, nhưng mà đằng sau chiếc Jetta một mực không nhanh không chậm cùng chạy theo, điều này làm cho Đinh Trường Sinh rất là bực bội....
-Chấn Đông, anh điều tra giùm bảng số xe, nhìn xem là xe của người nào, con bà nó cứ một mực theo xe của tôi…
Đinh Trường Sinh gọi điện thoại cho Lưu Chấn Đông ..
-Cái gì? Có người theo cậu?
Lưu Chấn Đông nghe xong, có chút kinh ngạc hỏi.
-Không biết, trước cứ điều tra rồi nói sau.
Đinh Trường Sinh nói ra.
Sau đó cúp điện thoại, lái xe tiếp tục hướng phía trước đi, chiếc xe theo sau không kiêng nể gì cả, một mực đi theo phía sau xe Đinh Trường Sinh, lúc mới bắt đầu còn cách mấy chiếc xe, nhưng khi đến nội thành, có thể là sợ mất dấu, vì vậy liền chạy theo sát xe của Đinh Trường Sinh.
Đinh Trường Sinh nhìn thấy phía trước đã đến đèn đỏ rồi, vốn định vượt qua đấy, nhưng mà khi chạy gần đến thì cải biến chủ ý, lúc phát hiện đèn xanh đã lóe lên, vốn hắn vẫn muốn gia tốc, nhưng mà lúc này lại đạp phanh gấp lại, liền nghe được phía sau xe “ rầm ..” một tiếng, chiếc xe đuổi theo tông vào đuôi xe của hắn.
Đinh Trường Sinh khóe miệng cười lạnh, con bà nó tao xem mày giải thích thế nào, vì vậy tắt máy, mở cửa xe, thời điểm này, xe đằng sau người ngồi trong cũng xuống xe, Đinh Trường Sinh nhìn qua, trong nội tâm đã biết rõ là chuyện gì xảy ra rồi, nguyên lai là tên Triệu Lâm kia, người của Cảnh Trường Văn.
Triệu Lâm tuy rằng bước xuống, nhưng mà tên tài xế lái xe lại không xuống, bởi vì hắn nhận thức được Đinh Trường Sinh, nhưng vì lại sợ đắc tội với cục trưởng, nhưng mà Triệu Lâm thì chịu trách nhiệm việc này đấy.
Thế nhưng là Triệu Lâm này căn bản chính là không có kiến thức nghề nghiệp, cứ như vậy trắng trợn đi theo, Đinh Trường Sinh thì đã trải qua làm phó cục trưởng cục công an, cho nên vừa theo một ngày thì đã bị Đinh Trường Sinh phát hiện.
-Thế nào, theo ở phía sau ngửi bụi thoải mái chứ?
Đinh Trường Sinh không nhìn tình trạng xe, đầu tiên nhìn xem Triệu Lâm cười lạnh nói.
-Đinh Trường Sinh, anh chạy xe gì kỳ vậy, tại sao đột nhiên phanh lại?
Triệu Lâm quát, hắn ỷ có hiện giờ có chỗ dựa là cục trưởng, vì vậy Triệu Lâm thấy lực lượng rất đủ, hơn nữa hắn là người của Lâm Chí Sinh, đó cũng là bí thư ban kỷ luật thanh tra của cục công an thành phố, vì vậy từ khi bụp lên hai cái núi dựa lớn này, tại trong cục không nói là ngang tàng thì cũng là vênh mặt lên ….
-Anh nhận thức tôi là ai à?
Đinh Trường Sinh hỏi ngược lại.
-Anh là ai tôi không cần biết rõ, xe này bây giờ làm sao bây giờ, trách nhiệm là của anh, bồi thường tiền đi .
Đây là xe cá nhân của Triệu Lâm, lần này định cấp cho trong cục công an dùng, có thể thanh lý được một số tiền, hắn chính là đánh cái chủ ý này, nhưng mà không ngờ bây giờ xe đụng vào thì còn không nói, phía trước đầu xe còn tan nát vỡ rơi đầy đất ….
-Anh đuổi theo đuôi xe tôi, còn muốn tôi bồi thường tiền, có học pháp luật không vậy, còn nếu muốn tiền thì cũng có thể, nói cho tôi biết, ai bảo anh theo dõi tôi?
Đinh Trường Sinh hỏi.
-Bớt nói nhảm, bồi thường tiền, Đinh Trường Sinh, anh cho rằng Hồ Châu này vẫn là thiên hạ của anh sao? Bây giờ không phải là lúc anh ngang tang đâu, làm người phải thức thời một chút.
Triệu Lâm cười lạnh nói.
Đinh Trường Sinh lúc này đã tức giận đến, xoay qua mặt hướng chung quanh nhìn, phát hiện có một chỗ khuất, chung quanh camera điều khiển đều nhìn không thấy tới, vì vậy nói ra:
-Thôi được… qua bên đây nói chuyện mức bồi thường tiền đi.
Nói xong, Đinh Trường Sinh đi đến chỗ góc khuất, lúc mới bắt đầu Triệu Lâm còn có chút sợ hãi, nhưng mà nghĩ đến giữa ban ngày, hơn nữa xe của mình đụng phải bị tan nát nới đầu xe đúng là đau lòng, không bồi thường tiền đúng là không được…
Có thể nói là vừa vặn tiến vào goác khuất, không có phòng bị, Đinh Trường Sinh liền vung tay lên một cú đấm, Triệu Lâm thoáng cái liền cảm giác nửa bên mặt mình tê dại rồi, thế nhưng vừa muốn nói, thì thấy trong miệng của mình có thứ gì, vì vậy liền phun ra, phát hiện là một cái răng của mình.
-Nói, ai bảo anh đi theo tôi?
Đinh Trường Sinh lạnh lùng hỏi.
Thời điểm này Triệu Lâm mới biết được, Đinh Trường Sinh thằng này không bao giờ nói đạo lý đúng như lời đồn đại, hơn nữa bản thân hắn còn là cảnh sát, hắn cũng không dám đánh lại…
Triệu Lâm bụm lấy mặt của mình quay người muốn chạy, thế nhưng mới có ba bước chưa kịp đi, thì đã bị Đinh Trường Sinh ở phía sau đá cho một cước, thẳng tắp nằm trên đất.
-Hừ…anh mà không nói, thì sẽ còn bị thêm vài đá nữa, anh cho rằng tên tài xế cùng di theo anh dám chỉ định tôi sao, vì vậy cho dù là anh có bị đánh chết ở chỗ này, cũng không ai biết rõ, thế nào?
Đinh Trường Sinh hỏi.
Nhưng mà Triệu Lâm quẩy người một cái, không nói lời nào, Đinh Trường Sinh có chút bội phục, hắn lấy tay nâng cái cằm của Triệu Lâm, nói ra
-Tôi thấy anh nên chuẩn bị làm hàm răng giả đi…
Nói xong, nắm đấm vung lên, nhưng mà chưa kịp đánh tới, Triệu Lâm đã bắt đầu cầu xin rồi…
-Đừng ….đừng đánh nữa…. tôi nói, là Cảnh cục trưởng bảo tôi theo dõi anh đấy….
-Anh nói thật…
Đinh Trường Sinh nhíu mày hỏi, trong lòng của hắn đã sớm đoán được, nhất định là Cảnh Trường Văn khiến cho Triệu Lâm làm như vậy đấy, nói cách khác, chỉ bằng vào Triệu Lâm thì hắn không có lá gan này.
-Thật sự… thật sự…
Triệu Lâm gấp gáp nói…
-Vậy được rồi, đi, tôi sẽ dẫn anh đi đến một chỗ, nếu anh còn muốn lăn lộn làm cái nghề cảnh sát này, tốt nhất là nói thật, nếu không tôi cam không đến sáng sớm ngày mai thì anh không còn làm cảnh sát nữa đâu..
Đinh Trường Sinh nói xong kéo Triệu Lâm, hướng phía xe của mình đi đến mở cửa xe ý bảo Triệu Lâm chui vào, sau đó mình lái xe mang theo Triệu Lâm rời đi.