1784
-Ài, chú Hoa, nửa đêm gọi cháu đến chính là vì hỏi thăm để có thể yên lòng ngủ ngon giấc à..
Đinh Trường Sinh dở khóc dở cười, nói móc nói.
-Đinh chủ nhiệm, đừng nói như vậy, trong khoảng thời gian này tôi luôn ở trong, thật sự là ngộp thở muốn chết rồi, hôm nay có người bằng hữu gọi điện thoại nói Quan Nhất Sơn đã bị bắt, thoáng cái làm tôi sợ hãi, nếu Quan Nhất Sơn sau khi đi vào loạn cắn khai ra tìm lum, thì viện kiểm sát sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến tôi, đến lúc đó tôi mới tìm cậu, thì sợ là đã chậm.
Hoa Cẩm Thành bây giờ thật đúng là xem Đinh Trường Sinh như cái ô dù để bảo vệ cho mình rồi, ông còn bảo người chuẩn bị chút thức ăn, dưới chân còn có thùng đá ướp lạnh bia nữa....
-Vậy tiền kia đưa cho bên pháp viện bằng cách nào, chú có quen người bên pháp viện à..
-Tôi không có quen ai bên pháp viện hết, thật ra việc này tôi cũng suy tính cẩn thận rồi mới quyết định đấy, bởi vì đây cũng không phải là số tiền nhỏ, vạn nhất xảy ra chút chuyện gì, thì tôi cũng sẽ bị liên quan đến trách nhiệm, nên bất đắc dĩ áp dụng phương thức này để hợp pháp hóa… .
Hoa Cẩm Thành giải thích nói ra.
-Nếu là phương thức để hợp pháp hóa, thì chú còn sợ cái gì a..
Đinh Trường Sinh nhún vai hỏi, bởi vì hắn thấy, nếu đã là đút lót, thì không thể nào là hợp pháp được, cao lắm thì khoác bên ngoài một cái áo hợp pháp áo mà thôi, chứ vẫn là sự tình. phạm pháp làm loạn kỷ cương ..
-Như thế này, tôi thì có kinh doanh có bất động sản và bán hoặc cho thuê nhà, tôi cùng Quan Nhất Sơn thương lượng qua, hắn đi mua gian nhà của tôi, hợp đồng đều là ký tên chính thức đấy, hắn sẽ đặt cọc trước hai mươi vạn nguyên tiền, sau đó thì tôi lại lấy gian nhà đã đặt cọc đó bán cho một người khác, bởi như vậy, cho nên đối với Quan Nhất Sơn thì tôi đã vi phạm hợp đồng bán nhà, Quan Nhất Sơn sẽ gặp tôi đòi lại tiền đặt cọc và bồi thường là gấp đôi, tôi không chịu đáp ứng, sau đó Quan Nhất Sơn thưa lên bên pháp viện khởi tố tôi, lúc quan tòa kết thúc, phán quyết là tôi phải trả bồi thường cho Quan Nhất Sơn gấp đôi, tôi cũng không có chấp hành bản án, vậy là bên pháp viện tôi cưỡng chế buộc tôi phải chấp hành, do đó tôi cảm thấy làm cách như vậy thì không chê vào đâu được, Đinh chủ nhiệm, cậu cảm thấy ở đâu còn có kẽ hở sao?
Hoa Cẩm Thành nhìn xem sắc mặt Đinh Trường Sinh, vừa nói.
Đinh Trường Sinh nghe xong quả thực là kinh sợ ngây người, đừng nói là hắn không biết, tin chắc là không có bao nhiêu người biết được cái phương pháp này đấy, thủ đoạn đút lót này, trừ phi là tự mình nhận tội, thật đúng là không thể nào tra ra được, mà cho dù là là có tự nhận tội, cũng không có bằng chứng gì xác thực là Hoa Cẩm Thành có tội….
Nhưng mà, chuyện này tuy rằng làm vô cùng xảo diệu, nhưng lại có một cái khuyết điểm chí mạng, đó chính là cháu gái của Hoa Cẩm Thành bằng cách nào mà vào được biên chế? Đã không có tham gia cuộc thi công chức, cũng không có quan hệ nào khác, mà là do chính Quan Nhất Sơn chỉ định, Hoa Cẩm Thành vẫn là trốn không thoát, cái này là yếu huyệt…
-Vậy làm sao cháu của chú lọt vào biên chế được? Chuyện gì xảy ra chú có thể giải thích được rõ ràng làm sao mà có được biên chế không?
Đinh Trường Sinh, hỏi.
Hoa Cẩm Thành thoáng cái cũng ngây ngẩn cả người, chuyện này đúng là không có cân nhắc đến nghĩ đến, đúng vậy …mình và Quan Nhất Sơn nếu không có lợi ích chuyển vận, thì làm sao mà Quan Nhất Sơn lại để cho cháu của mình được vào cái biên chế? Lúc đó sẽ lại liên hệ đến với số tiền kia, chỉ cần là Quan Nhất Sơn khai ra, như vậy Hoa Cẩm Thành vẫn là trốn không thoát.
-Vậy phải làm sao bây giờ?
Hoa Cẩm Thành lúc này thấy mình kêu Đinh Trường Sinh đến đấy thật sự là quá đúng, nếu hắn không nhắc nhở mình một chút, thì mực cứ một mực cho là sẽ lừa dối được người đấy.
Đinh Trường Sinh lúc này đương nhiên là không thể nào nói là Hoa Cẩm Thành phải làm như thế nào, bởi vì hắn không biết lần này Trần Đông đến cùng sẽ muốn lật tung đến bao nhiêu người, hoặc là La Bàn Hạ đến cùng muốn làm vụ án này tới trình độ nào, Hồ Châu mặt ngoài thoạt nhìn là gió êm sóng lặng đấy, nhưng mà phía trong đã là gió giục mây vần rồi.
-Giờ thì đành phải chờ xem, đợi đến lúc có người tìm đến chú, thì chú lại báo cho cháu biết, đến lúc đó chúng ta lại nghĩ biện pháp, chứ nếu như bình thường mà nói, chuyện đặc cọc hai mươi vạn thì chỉ là người có thu nhập bình thường thì cũng có, chỉ cần Quan Nhất Sơn không muốn nói, thì sẽ không có người biết đến việc này, sợ nhất chính là Quan Nhất Sơn mất hết tinh thần, thì lúc đó mới phiền toái, không biết hắn sẽ cắn ra bao nhiêu người đây..
Đinh Trường Sinh thấp giọng nói ra.
…………………………………………………………………………………..
Uông Minh Hạo sắc mặt xám trắng, ông vừa mới nhận điện thoại của con gái khóc lóc kể lể trong điện thoại, báo là con rể Quan Nhất Sơn đã là suốt một ngày một đêm không có về nhà, gọi điện thoại không được, cũng không trả lời tin nhắn, con gái hỏi Uông Minh Hạo có phải hay không là đã xảy ra chuyện…
Uông Minh Hạo trong nội tâm rất rõ ràng, rất có thể là đã có người đối với Quan Nhất Sơn hạ thủ, chỉ là hiện tại vẫn không biết là ai, ban kỷ luật thanh tra thành phố thì không có khả năng đối với Quan Nhất Sơn hạ thủ, bởi vì ông vẫn còn là bí thư ban kỷ luật thanh tra của Hồ Châu, người của ban kỷ luật thanh tra thành phố không có lá gan lớn như vậy ..
Điều đầu tiên ông nghĩ đến đó là La Bàn Hạ, nếu không có La Bàn Hạ ngầm đồng ý, bất luận nghành nào cũng đều khó có khả năng đối với Quan Nhất Sơn ra tay, còn nếu trên tỉnh chắc là sẽ không đối với một quan viên cấp khoa hạ thủ, vì chẳng khác nào là gϊếŧ gà dùng đao mổ trâu…
Ngón tay run run, rút cuộc bấm số điện thoại của La Bàn Hạ, lúc này La Bàn Hạ trong nhà đèn đuốc sáng trưng, Trần Đông ban đêm tới báo cáo công tác đấy, hắn nghe theo đề nghị của Đinh Trường Sinh, đã đem bản thân cột dính vào trên ngọn cây La Bàn Hạ này rồi, như vậy hắn đến báo cáo công tác cũng chính là điều đương nhiên …
Huống chi La Bàn Hạ trước đây đã từng làm bí thư kỷ ủy thành phố, có thể nói, Trần đến xin chỉ thị là vô cùng chính xác.
-La bí thư, quả nhiên đúng như là dự đoán, Quan Nhất Sơn này đích xác là mục nát đến cực độ rồi, chỉ là…..
Trần Đông nói còn chưa dứt lời, điện thoại La Bàn Hạ trên bàn vang lên.
La Bàn Hạ thò tay cầm lên,
-A lô…là vị nào vậy?
-La bí thư, tôi là Uông Minh Hạo, tôi có chút chuyện muốn báo cáo, có được hay không?
Uông Minh Hạo khiêm cung hỏi.
-Lão Uông, đã trễ như vậy, thôi để sáng mai đi, tôi sẽ ở trong phòng làm việc chờ lão, thì cứ như vậy nhé… .
Nói xong, La Bàn Hạ mặc kệ Uông Minh Hạo nghĩ như thế nào đấy, liền cúp điện thoại, điều này làm cho Trần Đông ngồi đối diện tinh thần chấn động, trong nội tâm liền càng thêm kiên định với ý nghĩ của mình.
Theo La Bàn Hạ vừa mới tiếp điện thoại của Uông Minh Hạo, liền rất rõ ràng để lộ ra một vấn đề, đó chính là La Bàn Hạ cùng Uông Minh Hạo đã là triệt để quyết liệt, đây cũng là điều mà Trần Đông lo lắng nhất, hắn lo lắng La Bàn Hạ không phải thật sự điều tra đến cùng vụ án mục nát kia, mà là mượn nhờ cái chuyện mục nát này để cùng với những người khác làm giao dịch, như vậy bản thân của hắn đã trở thành ngọn giáo của La Bàn Hạ rồi.
------------