Lãnh đạo chơi gái cũng không phải là chuyện đùa giỡn, một Khấu Đại Bằng đã đủ sợ rồi, đêm nay lại biết thêm bí mật của Điền Gia Lượng, mình chỉ có con đường .. chạy chết.
Vì thế Đinh Nhị Cẩu lặng lẽ thối lui ra khỏi cái nhà kia, nhưng nhớ rõ rành mạch nhà ở đâu, xem ra nhà này đàn ông không thường ở nhà.
Dạo qua một vòng cũng không có phát hiện cái gì, vì thế hắn trở về ủy ban thôn ngủ.
Thời gian trôi qua hơn mười ngày, rốt cục sắp đến ngày bầu cử, Đinh Nhị Cẩu thật cao hứng, mấy ngày nay không có chuyện không may xảy ra, đồng thời có nghĩa là hắn sắp được đi về.
Nhưng bây giờ hắn cũng không muốn quay về, bởi vì qua mấy ngày vừa rồi, ở nhà Lý Kiến Thiết ăn cơm, hắn cùng Lý Phượng Ny dần dần quen thuộc, người phụ nữ này gợi nhớ cho Đinh Nhị Cẩu một loại cảm giác như tình thương mẹ con, cho nên hắn rất vui thích khi cùng Lý Phượng Ny nói chuyện phiếm………….
Trong biệt thự xa hoa ở Thượng Hải, Dương Phụng Tê ngồi ở trên ghế sa lon, quần áo màu trắng, trong phòng ấm áp như mùa xuân, cô càng thêm kiều diễm, lộng lẫy nhưng trên mặt lạnh như băng , khiến cho bất luận kẻ nào nhìn vào cũng không dám tới gần cô.
Trước mặt cô, trên bàn trà có một tờ chi phiếu, giờ này cô đang suy nghĩ về thôn Lô Gia Lĩnh, đó là nơi cô cả đời này cảm thấy là một sự sỉ nhục, cũng may còn có một người tốt, đó chính là một cái tên Đinh Nhị Cẩu, cô không muốn bất cứ kẻ nào biết mình một năm nay ở đâu, làm gì? Nếu để cho có người biết cô bị giam cầm đã hơn một năm, còn sinh ra một đứa bé, đó là sự hổ thẹn của dòng họ cô.
– Chú Long, chú là người đã nhìn thấy cháu lớn lên, chú biết tính cháu, hôm nay chú giúp cháu đi làm một chuyện!
Dương Phụng Tê mặt không thay đổi, nói với một người tuổi trên 50..
– Cháu nói quá lời, có chuyện gì xin cứ việc dặn dò, chú sẽ hết sức làm.
– Đây là chi phiếu một trăm vạn đồng, chú đến chỗ này, đem chi phiếu đưa cho người đó, phía trên này viết tên họ rất rõ ràng, nếu hắn lấy tiền, chú sẽ trở về, nếu hắn không cần tiền hoặc là hỏi chuyện về cháu, chú gϊếŧ chết hắn đi, nhưng phải làm sạch sẽ, chú hiểu chưa?
– Đã biết, chú ngay đêm nay xuất phát.
Nhìn chú Long biến mất tại cửa, Dương Phụng Tê lẩm bẩm, chớ có trách tôi, tôi không muốn cho kẻ nào biết tôi là ai trong thời gian vừa rồi, cũng không muốn cho cậu biết tôi hiện tại là loại người nào, Đinh Nhị Cẩu, chớ có trách tôi, chỉ mong cậu có thể nhận lấy tiền, hai chúng ta coi như chấm dứt nợ nần với nhau…………..
– Đinh Nhị Cẩu đâu rồi, mấy ngày nay sao không thấy trở về, trong lu nước đã hết rồi .
Điền Ngạc Như hỏi.
– Anh giao cho hắn nhiệm vụ ở tại thôn Lô Gia Lĩnh quan sát tình hình bầu cử trong thôn, nước hết, anh đi xách lấy.
Hoắc Lữ Mậu đáp.
– Anh xách nước ? Thân thể chưa tốt, anh vẫn còn đang mệt thiếu điều muốn nằm xuống sao?
– Không sao, à…mà buổi tối hôm qua anh không có tí sức lực nào à? Không có tí sức lực nào sao em rên to gọi nhỏ.
Hoắc Lữ Mậu vui đùa.
Điền Ngạc Như không nói, nghĩ thầm rằng:
– Anh có sức sao? Nếu không nhờ tôi bú ɭϊếʍ thoải mái, cái tiểu lạp xưởng hun khói khuấy đảo ở bên trong huyệŧ có tìm cũng không thấy.
Điền Ngạc Như bây giờ, chỉ nhớ tới Đinh Nhị Cẩu, đứa bé kia nhìn qua không lớn lắm, nhưng ƈôи ŧɦịŧ đồ chơi của hắn dài tới hơn gang tay, động đậy trong huyệŧ thật là thích thú ………………………………………
– Anh Hổ, chị nhà lúc này ở nhà mẹ đẻ không trở về à, cũng không có người nấu chút nước uống nữa.
Trần Tiêu Tử vác trên lưng đứa bé, trong tay sờ lấy một miếng mạc chược, nhìn xem lại ném lên bàn.
– Trở về cái rắm, tao đã tính đến chuyện bỏ nó rồi, nếu không vì cha nó là bí thư thôn ủy hội, tao sớm đã ly hôn, kết hôn đã nhiều năm rồi, có trái trứng cũng không rụng xuống, không như với người phụ nữ của mày, mới một năm đã rụng xuống một cái trứng, bất quá đáng tiếc, chạy mất tiêu.
– Anh Hổ, nói về chuyện này, tôi cuối cùng nghi ngờ có đầu mối, tôi suy nghĩ rồi, đây nhất định là người trong thôn làm, hơn nữa nói không chừng ngay tại nhà của ai đó ở trong thôn cất giấu con vợ của tôi.
– Mày hoài nghi là nhà họ Lý?
– Ừ, trong khoảng thời gian này nhà họ Lý không mất bò thì là dê chết, tôi khẳng định bọn hắn cũng là đem những chuyện này, đều đổ ở trên đầu của chúng ta, cho nên thừa dịp tôi ở trong nhà anh chơi mạt chược, vụиɠ ŧяộʍ bắt vợ tôi trộm đi!
– Trần Tiêu Tử, tại sao mày ngày đó lại rút lui, hôm ấy có nhiều người đến, chỉ cần mày nói một tiếng, mọi người trực tiếp đến nhà họ Lý đanh ngay!
– Tôi cũng không phải là không muốn, mà là vì Hoắc Lữ Mậu chết tiệt, đem tôi đánh một trận, làm tôi sợ không suy nghĩ kịp, tôi lúc ấy đầu óc ngu dốt, choáng nặng rồi, bây giờ ngẩm lại một chút, nào có nhiều chuyện như lão Hoắc nói đâu.
– Đúng đấy, nếu không chúng ta đêm nay đến nhà họ Lý, vào căn phòng ở phía sau nhà hắn, chất củi phóng một cây đuốc đốt đi, cho hắn một lời cảnh cáo.
Lưu Ma Tử ngồi bên cạnh Vương Lão Hổ nói.
– Phóng hỏa, việc này không tốt lắm đâu, nếu như bị bắt, cũng không phải là tội nhỏ, không giống như là đi ăn trộm ít đồ đâu.
– Ông thì lá gan bé xíu, vợ nhà bị mất trộm, còn không dám xả giận-
Lưu Ma Tử kích tướng nói.
– Không phải tôi không dám, mà Đinh Nhị Cẩu còn ở trong thôn, lúc này không biết con mèo này đang ở đâu, nếu hắn biết, mấy người chúng ta không phải là ngồi tù sao!
Trần Tiêu Tử từ trong tay thảy ra miếng mạt chược nói.
– Mày vừa nói tao đã nghĩ ra rồi, thằng nhóc này cũng không phải là loại tốt, chúng ta chi bằng thiết kế một cái bẫy, làm cho hắn có đến mà không có về, rù hắn đánh cược một lần lớn, đến lúc đó chúng ta làm cho hắn mắc nợ, lúc đó hắn không còn cái mông để ngồi, để xem hắn dám ở trước mặt chúng ta, lên mặt nữa không, nếu hắn lọt vào tay chúng ta điều kiển, thì trong đồn cảnh sát bên trong cũng có người của mình.
Vương Lão Hổ nói.
– Việc này tính như vầy đi, mấy ngày nữa chúng ta mời hắn đến chơi bài, chúng ta ngẫm lại chơi cách như thế nào, đến lúc đó nhất định không thể để cho tên nhóc này nhìn ra đó là một cái bẫy, nói cách khác, đừng để hắn đề phòng chúng ta gài bẫy hắn.
Trần Tiêu Tử vừa nói xong, trên lưng đứa bé khóc.
Kèm theo tiếng khóc, ngoài cửa một bóng đen lặng lẽ lui ra ngoài, biến mất trong bóng đêm.