1789
La Bàn Hạ chưa vào hội trường, thì bầu không khí thường ủy hội có điểm quỷ dị, ai cũng không biết chuyện gì xảy ra, phần lớn là xì xào bàn tán suy đoán, nhưng khi Uông Minh Hạo đến phòng họp, tiếng xì xào bàn tán đã không còn, khuôn mặt Uông Minh Hạo tựa hồ đã cho mọi người đáp án.
Lúc La Bàn Hạ tay bưng chén trà tiến vào phòng họp, trước tiên là ánh mắt quét một vòng, khi thấy Lan Hòa Thành đang ngồi ngay ngắn ở phòng họp, trong lòng của ông mớian tâm, lại nhìn lướt qua bàn hội nghị, chỗ cuối cùng, Dương Nam Phi cũng có mặt ở đây, lòng của ông coi như là triệt để buông xuống.
-Chúng ta vào cuộc họp, hội nghị này triệu tập khẩn cấp, chủ yếu là phối hợp với công tác từ trên tỉnh .
La Bàn Hạ nói ra, tất cả mọi người đều ngây người ra, cái gì gọi là phối hợp công tác từ trên tỉnh?
Thế nhưng trong lúc mọi người đang nhìn nhau, thì La Bàn Hạ hướng ra phía ngoài cửa gật đầu, ngoài cửa đi vào ba người, tất cả mọi người không rõ đến cùng chuyện gì xảy ra, nhưng mà Uông Minh Hạo trong nội tâm xiết chặt, ba người này ông nhận thức được hai người, đều là người của tỉnh kỷ ủy, ông giờ mới hiểu rốt cuộc cái gọi là họp thường ủy hội đến cùng là có ý gì rồi, cái này chính là một cái bẫy.
Thế nhưng lúc này Uông Minh Hạo lại không còn có bất luận nhuệ khí gì nữa, không thể không nói, cái chức danh bí thư ban kỷ luật thanh tra thành phố là khối bài miễn tử vẫn còn là rất có tác dụng với ông đấy, chỉ là ông không biết người tỉnh kỷ ủy lần này tới, là chỉ hướng đến về phía ai?
-Ba vị này đều là người của tỉnh kỷ ủy, nhận được quần chúng tố cáo, đối với các cán bộ làm trái pháp luật tiến hành điều tra, hy vọng mọi người có thể cùng phối hợp.
La Bàn Hạ nói xong thì thối lui đến một bên.
Liền ở bên trong vị nhân viên ban kỷ luật thanh tra kia lấy ra quyết định tuyên bố song quy (*nhà nước điều tra), hai người khác đã hướng đến phía trong phòng họp đi vào, thẳng đến phía trước mặt của Lan Hòa Thành, giờ khắc này, Lan Hòa Thành thành run rẩy thành cái dạng gì thì chỉ có ông ta tự mình biết mà thôi.
Tất cả mọi người có mặt đầu sợ ngây người, không rõ vì sao tiếng gió lại đến nhanh như vậy, giờ đã biến thành sự thật, giờ khắc này tất cả mọi người đã minh bạch một vấn đề, chính là lời đồn trong chốn quan trường, là Quan Nhất Sơn đã bị khống chế lại rồi, hơn nữa còn khai báo ra không ít người liên quan, đó lại là sự thật.
-Lan Hòa Thành, dựa theo manh mối quần chúng tố cáo, hiện đối với ông phải chấp hành quyết định song quy (*nhà nước điều tra), đi thôi …
Người của tỉnh kỷ ủy tuyên bố xong, Lan Hòa Thành cũng không có đứng lên, không phải là ông không muốn đứng lên, mà là không đứng lên nổi, người tỉnh kỷ ủy không có khả năng chờ đợi, một bên một người, hai tay xốc lên Lan Hòa Thành kéo ra ngoài rồi.
Nhưng mà người đọc tuyên bố quyết định cũng không có rời đi, mà là nhìn quanh, lại lấy ra một quyết định khác, lúc này ngoài cửa lại đi tới hai người, tất cả mọi người trong tâm đều run sợ, sự thật chứng minh, tử vong thì không đáng sợ, đáng sợ khó khăn nhất chính là trong quá trình chờ đợi tử vong đến.
-Xét thấy bí thư khu ủy Tân Hồ là Dương Nam Phi làm trái pháp luật, có khả năng cùng Lan Hòa Thành liên quan đến, tỉnh kỷ ủy quyết định đối với Dương Nam Phi phải chấp hành song quy (*nhà nước điều tra), mang đi.
Lúc này hai nhân viên ban kỷ luật thanh tra một trái một phải, đem Dương Nam Phi mang đi, với tư cách khu khu trưởng Tân Hồ, Dương Trình Trình từ khi đi đến khu Tân Hồ, từ trước đến giờ đối với Dương Nam Phi không phải là hòa hợp, nhưng mà do chồng của nàng có địa vị đặc thù tại tỉnh ủy, nên Dương Nam Phi cũng không có đối xử quá phận với nàng, bọn họ chỉ là việc ai nấy làm, không có can thiệp vào lẫn nhau mà thôi.
Thế nhưng lúc này đây, người tỉnh kỷ ủy rõ ràng tại trước mắt mình bắt mang đi Dương Nam Phi, mà nàng lại đối với tất cả những chuyện này lại không biết gì, đây không phải là chuyện quá hoang đường sao? Bởi vì chồng của mình không nghe thấy nửa điểm phong thanh cho nên không báo cho nàng biết, đây là vì cái gì? Chẳng lẽ là bên tỉnh ủy căn bản không biết gì về hành động của tỉnh kỷ ủy lần này?
Nghĩ tới đây, Dương Trình Trình có thể khẳng định phán đoán của mình rồi, hành động tỉnh kỷ ủy lần này rất có thể người bên tỉnh ủy cũng không biết, hoặc là bên tỉnh kỷ ủy không có báo cáo qua, nghĩ tới đây, trong lòng của nàng nổi lên từng trận hàn ý.
La Bàn Hạ cùng đi theo ra phòng họp, người tỉnh kỷ ủy cùng La Bàn Hạ đơn giản sau khi bắt tay liền quay người rời đi, một câu nói nhảm đều không có, La Bàn Hạ chỉ là phối hợp, chức trách của ông đã hoàn thành, nhìn xem người tỉnh kỷ ủy biến mất tại khúc cua hành lang, ông quay người về lại phòng họp.
Giờ khắc này, trong phòng họp lặng ngắt như tờ, ai giờ đối với La Bàn Hạ cũng tôn trọng, hoặc là sợ tới mức không dám lên tiếng rồi, bởi vì đã nhìn thấy được, La Bàn Hạ vị bí thư thành ủy này nhìn qua như là không có nắm giữ được cục diện chính trị Hồ Châu, nhưng đến ra tay so với Thạch Ái Quốc còn tàn nhẫn hơn, rõ ràng đã gϊếŧ chết một thường ủy thành ủy cùng một bí thư khu ủy, đây là thủ đoạn gì, nói là thủ đoạn sấm sét cũng không là quá đáng đi.
-Mọi người làm cái gì mà căng thẳng như vậy..
La Bàn Hạ nói đùa, nhưng nói xong cũng không cảm thấy buồn cười, chứ đừng nói chi là có người cười …
-Điều xảy ra vừa rồi nói lên rõ vấn đề gì? Mọi người đều thấy được đi, đó là kết cục, đó là những người đã cảnh cáo bao nhiêu lần, chính là vẫn không thu tay, cứ thò tay, nhưng mà thò tay nhất định sẽ có ngày bị bắt…
La Bàn Hạ ánh mắt biểu lộ hàn quang nói.
Đây là cán bộ Hồ Châu lần đầu tiên thấy được thủ đoạn của La Bàn Hạ , không thể bảo là không cao minh, nhưng cái thủ đoạn như vậy, làm lãnh đạo chỉ là uy hϊếp hiển nhiên vẫn là không đủ, mà còn phải biết được thi ân, thì đó mới là thủ đoạn lý tưởng nhất.
-Tôi tuyên bố, công tác khu Tân Hồ tạm thời do khu trưởng Dương Trình Trình chủ trì, cho đến khi trên thành phố có quyết định mới, phía dưới mọi người tan họp, riêng mấy vị này lưu lại một chút, Để Khôn thành, Trọng Hải, Đường Linh Linh, Đào Thành Quân, còn có những vấn đề khác cần thảo luận .
La Bàn Hạ mặt không biểu tình nói.
La Bàn Hạ thốt ra lời này xong, tất cả mọi người đứng lên đi ra ngoài, bởi vì tin tức vừa rồi quá rung động, tin tức bạo tạc như vậy nếu không tranh thủ thời gian đi gặp bằng hữu thân thích đồng sự truyền đi thì không phải là lãng lắm sao…
Uông Minh Hạo cũng đứng dậy đi ra ngoài, mặc dù biết mấy người này lưu lại là bắt đầu chia cắt lợi ích, nhưng mà đối với mình giờ cũng không có có quan hệ gì…
Uông Minh Hạo cũng hiểu rõ, vụ án của Quan Nhất Sơn không phải là đã qua, mà là chỉ vừa mới bắt đầu, mà tất cả đương nhiên là đều có quan hệ với mình, thì làm sao mà mình còn ở lại trên chính đàn Hồ Châu tiếp tục nữa, cứ coi như là không cí ai tìm đến mình gây phiền toái, mình cũng không có mặt mũi nào tiếp tục ở lại rồi.
Lúc này Uông Minh Hạo không khỏi nghĩ đến lúc bí thư tỉnh kỷ ủy Lý Thiết Cương tự đến Hồ Châu gặp mình, nếu như lúc đó đáp ứng ly khai, có thể là kết quả bây giờ thì tốt hơn một chút, nhưng mà hiện tại nói những thứ này thì cũng đều vô dụng rồi.
Cùng với La Bàn Hạ, tổng cộng có năm người lưu lại trong phòng họp, La Bàn Hạ ánh mắt theo trên mặt bốn người này lược qua, ông hiện tại lo lắng nhất g là chủ nhiệm phòng tổ chức cán bộ Đường Linh Linh, bởi vì Đường Linh Linh là từ khu Tân Hồ đi ra đấy, không biết nàng có liên quan gì đến với vụ án Quan Nhất Sơn hay không?