1810
-Được rồi… xem kìa, em chỉ là đùa một chút thôi mà chị lại cho là thật..
Đinh Trường Sinh cười cười nói.
Hắn mà vừa nói xong, thì thư ký Đào Nhất Minh gõ cửa, đến lúc Đinh Trường Sinh cho phép thì bước vào.
-Có chuyện gì?
Đinh Trường Sinh hỏi.
Đào Nhất Minh sắc mặt khẩn trương, liếc nhìn Hồ Giai Giai, ra ý bất tiện nói.
-Nói đi, không có việc gì .
Đinh Trường Sinh cau mày nói.
-Phía dưới đến một đám giáo viên đến đây, bảo vệ đang ngăn chặn ngoài cửa, bọn họ còn mang theo bang rôi, bảng viết chữ…
Đào Nhất Minh khó khăn nói.
-Chuyện gì xảy ra?
Đinh Trường Sinh nghe được đại môn ủy ban khu đã bị chặn, mình thì vừa vặn mới nhận tiền nhiệm, cái mông này ngồi còn chưa có kịp nóng đây.
Hồ Giai Giai theo Đinh Trường Sinh đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, bên ngoài đại môn ủy ban khu đang có tầm bốn mươi, năm mươi người mang thao bảng viết chữ, mấu chốt chính là những người chạy đến xem náo nhiệt so với những người gây chuyện này còn nhiều hơn…
-Đem Lâm Nhất Nam gọi tới đây cho tôi, đến cùng chuyện gì xảy ra?
Đinh Trường Sinh cả giận nói.
Đào Nhất Minh đâu tiên nhìn thấy Đinh Trường Sinh nổi giận, vội chạy ra gọi chủ nhiệm văn phòng Lâm Nhất Nam.
-Ặc….xem ra cuộc sống của em cũng không tốt lắm a…
Hồ Giai Giai nhìn có chút có chút hả hê nói.
-Thấy náo nhiệt thì khoái chí phải không? Em nói chị biết, chuyện bên này sự tình xử lý không hết, thì chuyện bên kia của chị, em không có thời gian quản đến đâu…..
Đinh Trường Sinh tuy rằng không biết những giáo viên này tới đây làm gì đấy, nhưng mà ít nhất hắn biết rõ, những giáo viên này đều là người có biên chế, tại đất nước TQ này, chỉ cần ngươi là thuộc về người bên trong thể chế, mặc dù là nhất thời cao hứng gây náo loạn hoặc quấy rối, thì chính phủ có rất nhiều thủ đoạn để phân hoá các ngươi, đến cuối cùng cả đám đều bị thu thập, bởi vì cái gì? Bởi vì bọn họ không ai dám bỏ cái biên chế kia với những quyền lợi riêng biệt, do đó đây là điều lớn nhất uy hϊếp bọn họ, vì vậy Đinh Trường Sinh chứng kiến những giáo viên này gióng trống khua chiêng đến nháo sự, hắn cũng không nóng nảy quá mức..
-Thôi…chị đi trước, em chậm rãi chỉnh đốn tàn cuộc đi, nhưng chị có thể nói cho em biết, nếu em không quản đến chuyện bên này, thì cái xí nghiệp may bên kia sớm muộn gì cũng sẽ gặp chuyện không may đấy.
Hồ Giai Giai thả lời nói tàn nhẫn, Đinh Trường Sinh minh bạch ý của nàng, nhưng cũng không để vào trong lòng.
Thời điểm Hồ Giai Giai đi ra ngoài, thì Lâm Nhất Nam thở hồng hộc chạy đến, vì vậy Hồ Giai Giai nép qua một bên cho hắn …
-Khu trưởng, cậu tìm tôi?
Lâm Nhất Nam hỏi.
-Mới có buổi sáng mà bên dưới làm cái gì vậy?
Đinh Trường Sinh chỉ vào phía dưới nói ra, lúc này hắn thấy được bên phố đối diện một chiếc xe chạy chậm đến dừng ở ven đường, trên xe đi xuống không là người khác, đúng là Trịnh Tiểu Ngải trưởng phòng giáo dục khu Tân Hồ, Đinh Trường Sinh nghĩ thầm, nàng đến cũng rất nhanh đấy.
Đinh Trường Sinh đến khu Tân Hồ đảm đương làm khu trưởng, cao hứng nhất chính là Trịnh Tiểu Ngải rồi, trước kia Đinh Trường Sinh ở tại thành phố, trong này có chuyện gì thì cùng hắn cũng không có quan hệ, nhưng hiện tại thì khác rồi, Đinh Trường Sinh giờ đã là cấp trên của nàng, nàng đến tìm Đinh Trường Sinh là chuyện công khai không ai nói được gì, thế nhưng là nàng chưa kịp đến gặp Đinh Trường Sinh, thì nghe đến trong nội thành các giáo viên bãi khóa đến ủy ban khu gây nháo sự, sự tình vì sao thì nàng rõ ràng nhất, vì vậy vội vàng chạy đến.
-Khu trưởng, việc này cùng cậu đúng là không có quan hệ đến, ngày hôm qua là ngày cuối cùng hẹn trả tiền lương đấy, không biết ngày hôm qua có phát lương cho họ chưa? Không biết vì sao những giáo viên này lại tới đây nháo sự, chuyện nhận lời hứa trả lương do Dương bí thư nói .
Lâm Nhất Nam giải thích nói.
-Lại là chuyện thiếu nợ tiền lương..
Đinh Trường Sinh nghĩ thầm, quả nhiên đây là vấn đề tiền lương giáo viên, con bà nó… mình tại sao đi đâu cũng toàn gặp những chuyện thiếu nợ phát tiền lương, nhớ đến lúc ấy tại cục công an thành phố cũng thế, cũng là thiếu nợ phát tiền lương.
-Đúng vậy, theo tôi được biết, đã thiếu đến nửa năm rồi, hình như là hồi cuối năm có phát qua một lần, từ đó đến giờ thì chưa có phát lương.
Lâm Nhất Nam nói ra.
-Tại vì không có tiền sao?
Đinh Trường Sinh trong nội tâm trầm xuống, hỏi.
-Đúng ….chính là không có tiền, các cơ quan đơn vị bây giờ còn thiếu một tháng lương đấy, còn giáo viên thì thê thảm rồi.
Lâm Nhất Nam chắc lưỡi nói ra.
Nói lời này vừa xong, thì Trịnh Tiểu Ngải gõ cửa bước vào Lâm Nhất Nam cuối cùng cũng đã tìm được người có thể phát tiết, liền đổ ập qua hỏi:
-Trịnh trưởng phòng, chuyện gì xảy ra mà để cho giáo viên đến nơi đây nháo sự? Cô làm lãnh đạo như vậy sao?
Lâm Nhất Nam vốn tưởng rằng là có thể tìm được một người chịu tội thay rồi, nào biết được xem như là mắt bị mù rồi, cũng khó trách, người biết rõ Đinh Trường Sinh cùng Trịnh Tiểu Ngải quan hệ như thế nào thì không nhiều lắm, ít nhất là Lâm Nhất Nam không có nghe nói đến Đinh Trường Sinh cùng vị đàn bà trưởng phòng này có cái gì liên quan, ngược lại hắn biết rõ Trịnh Tiểu Ngải là có mối quan hệ không minh bạch với bí thư thành ủy trước đây, thế nhưng là Tưởng Văn Sơn hiện tại đã là hết thời rồi, Lâm Nhất Nam đương nhiên là không có còn nể mặt mũi nàng, vì vậy lời này nói ra liền không dễ nghe.
-Ừ…tôi làm lãnh đạo không được tốt, cậu nói xong chưa?
Trịnh Tiểu Ngải câu nói đầu tiên làm cho Lâm Nhất Nam giật mình, hắn không rõ Trịnh Tiểu Ngải dựa vào đâu là àm có đảm lượng dám chống đối lại mình, còn làm cho Đào Nhất Minh cảm thấy ngoài ý muốn không phải là thái độ chống đối của Trịnh Tiểu Ngải đối với Lâm Nhất Nam, mà là thái độ của Đinh Trường Sinh đối với chuyện này.
Từ tối hôm qua hắn bị cha mình Đào Thành Quân khiển trách một trận, thì cái đuôi của hắn đã quặp lại không ít, hơn nữa càng thêm suy nghĩ đến vấn đề, nhất là về phương diện phỏng đoán nhân tâm, lúc này công phu về phương diện này rõ ràng cho thấy tiến bộ hơn trước nhiều rồi.
Đinh Trường Sinh chẳng những là không có khuyên can hai người tranh chấp, ngược lại là rất ôn hòa hỏi Trịnh Tiểu Ngải, đến cùng thiếu nợ bao nhiêu tiền lương chưa có phát.
-Khu trưởng, cuối năm đã phát một lần tiền lương, khất nợ nửa năm tiền lương, trong những giáo viên này có một số là công nhân viên chức, có một số là lão sư về hưu, bọn họ chỉ dựa vào cái tiền lương này để sinh hoạt đấy, bị khất nợ lâu như vậy, làm cho người ta thật sự là chịu không nổi nữa .
Trịnh Tiểu Ngải thở dài nói.
-Chị nói tổng cộng thiếu nợ bao nhiêu tiền đi .
Đinh Trường Sinh không có công phu ở chỗ này nghe Trịnh Tiểu Ngải thuyết pháp, bởi vì có thuyết pháp thì cũng không có lòi ra được tiền, giờ chỉ cần xem là thiếu bao nhiêu tiền, để còn tính toán mới là chính sự.
-Khu trưởng, toàn bộ khu Tân Hồ có tổng cộng là hơn sáu nghìn giáo viên, có người tiền lương cao, có người thấp, bình quân không sai biệt lắm, mỗi người trung bình tầm khoảng bốn nghìn khối tiền.
-Khoan…chị mới vừa nói toàn bộ khu có bao nhiêu giáo viên?
Đinh Trường Sinh chấn động hỏi lại, vì sao hắn lại giật mình, bởi vì toàn bộ nhân viên chính phủ của khu Tân Hồ cộng lại cũng không có nhiều đến mức như vậy, như thế nào giáo viên lại nhiều như thế chứ?
-Hơn sáu nghìn giáo viên, một nửa là đã về hưu, một nửa còn công tác, cộng lại một tháng tiền lương không sai biệt lắm tầm hai nghìn bốn trăm vạn.
Trịnh Tiểu Ngải nói, cái số tiền này vừa báo ra, thiếu chút nữa đem Đinh Trường Sinh bị dọa ngất xỉu rồi…