1814
Đinh Trường Sinh sau khi đuổi Diêm Quang Hà đi, tự mình một người ngồi ở trong phòng làm việc, cảm giác ngồi tại trên vị trí này cùng ngồi ở trên núi lửa không sai biệt lắm, tuy rằng hắn biết cái vị trí này không tốt ngồi, nhưng mà không nghĩ tới là nó tồi tệ đến mức như vậy…
Dương Trình Trình đương nhiên cũng nghe nói đến sự tình bên ủy ban, cái điều nàng tò mò là Đinh Trường Sinh rõ ràng cũng không có hề liên lạc trao đổi với nàng, nàng mặc dù đến đây thời gian không dài, nhưng mà nếu Đinh Trường Sinh muốn biết một số tình huống ở khu Tân Hồ thì cũng rất thuận tiện đấy, khi nàng nghe nói Đinh Trường Sinh hứa hẹn trong vòng một tuần sẽ trả tiền nợ lương ci giáo viên, khóe miệng nàng lộ ra cười lạnh, điều này có thể sao?
Nàng tại trong khoảng thời gian đến khu Tân Hồ này, cũng thường chạy đên các ngân hàng, nhưng giờ thì ngân hàng đã không muốn cho chính quyền khu Tân Hồ vay nữa rồi, bởi vì tiền vay này không phải là vay đầu tư, nên không có cái gì thế chấp, vì vậy các ngân hàng cũng lo lắng sẽ bị trôi theo dòng nước, vừa rồi nàng được hợp tác xã tín dụng nông thôn đáp ứng cho vay năm nghìn vạn, nhưng mà khoản vay này còn có thể tiếp tục được cho vay hay không là một chuyện khác, bởi vì bây giờ quản tài chính đã là của Đinh Trường Sinh chứ không phải là nàng, do đó nàng cũng không có việc gì phải nhúng tay vào..
Đinh Trường Sinh gọi điện thoại cho Dương Trình Trình, nói có việc cần trao đổi, Dương Trình Trình cũng không tiện từ chối, dù sao hiện tại chính mình cũng là người đứng đầu..
Đinh Trường Sinh tới rất nhanh, Dương Trình Trình vừa để điện thoại xuống không lâu, thì thư ký đã báo Đinh khu trưởng đến, Dương Trình Trình đứng người lên nhưng mà không có rời khỏi cái ghế của mình, Đinh Trường Sinh vào cửa, nhìn thấy tư thế của Dương Trình Trình, liền nghĩ thầm, người đàn bà này làm giá càng lúc càng lớn.
-Dương bí thư, tuy rằng chúng ta đã tiến hành bàn giao, nhưng mà tôi không nghĩ tới khu Tân Hồ này còn có bao nhiêu khó khăn, tiền lương giáo viên cùng nhân viên công vụ cũng đều không có, điều này làm sao bây giờ đây?
Đinh Trường Sinh cũng không có khách sáoí, liền nói.
Dương Trình Trình trong lòng nghĩ, ngươi hỏi ta thì ta đi hỏi ai đây?
-Xem ra chỉ có thể là phải đến ngân hàng vay nợ rồi.
Dương Trình Trình cúi đầu suy nghĩ một chút, kỳ thật động tác này là dư thừa, bởi vì ai cũng biết đây là con đường duy nhất, bởi vì thời gian quá ngắn, ai cũng không có khả năng trong thời gian ngắn như vậy mà gom góp được một khoản tiền lớn như vậy.
-Dương bí thư, vừa rồi cửa ủy ban bị ngăn chặn, đó là giáo viên đến đòi tiền lương, bọn họ nói chị đã đáp ứng hứa hẹn là ngày hôm qua phát, kết quả là không có gì, có phải là bị tắc ở chỗ nào?
Đinh Trường Sinh hỏi, trên đường đi tới đây đã nghĩ tới rồi, nếu như Dương Trình Trình đã đáp ứng phát lương ngày hôm qua, như vậy là đã có sự chuẩn bị, bằng không nàng sẽ không đơn giản hứa hẹn như thế, nhưng mà đáng giận là nàng lại không có tự nói với hắn về việc này.
-Vốn là tôi đã cùng hợp tác xã tín dụng nông thôn trao đổi rồi, nhưng mà mấu chốt về khoản trả cùng tiền lãi thì chưa có chốt được, bọn họ đáp ứng trước cho vay năm nghìn vạn, để chúng ta giải quyết khẩn cấp trước, nhưng trong khu của chúng ta lại xảy ra chuyện thay đổi, cho nên việc này bị ngưng lại, tôi cảm thấy phải cùng hợp tác xã tín dụng nông thôn tiếp tục đàm phán, dù sao đây là nơi duy nhất đáp ứng cho cho vay tiền, còn những ngân hàng khác thì đều lắc đầu rồi .
-Vậy chúng ta lại trao đổi tiếp tục cùng với hợp tác xã tín dụng nông thôn?
Đinh Trường Sinh hỏi, dù sao đây là quan hệ của Dương Trình Trình, mình và người hợp tác xã tín dụng nông thôn không có nhận thức một ai.
-Tôi thấy đây là một con đường duy nhất, nói cách khác, rất khó mở ra cục diện, khi tôi đến khu Tân Hồ thì mới phát hiện, khu Tân Hồ có vô cùng nhiều số liệu kinh tế đều là ảo, kỳ thật không có tốt như chúng ta nghĩ, cậu cũng biết, địa phương làm số liệu ảo về phát triển kinh tế là sự tình thường lắm rồi, đừng nói cho là cậu không biết nhé..
Dương Trình Trình nhìn thấy ánh mắt Đinh Trường Sinh có chút mê mang, trong lòng cũng biết thằng gia hỏa này còn quá trẻ tuổi, chuyện rõ ràng như vậy mà cũng không biết.
- Rất nghiêm trọng sao?
Đinh Trường Sinh hỏi.
-Cậu suy nghĩ một chút đi, số liệu tốc độ phát triển thực tế chỉ đạt tầm năm mươi cho đến hơn sáu mươi phần trăm so với số các quan viên báo lên, cậu lúc này mới tiếp nhận chủ quản, khả năng còn không quá rõ ràng, đến cuối năm thì sẽ biết .
Dương Trình Trình giải thích nói, dù sao nàng tại Thanh Hà huyện đã trải qua làm huyện trưởng, cho nên đối với những sự tình như thế này là nhìn thấy tận mắt đấy.
Bất đắc dĩ, nếu như Dương Trình Trình đã cùng bên hợp tác xã tín dụng nông thôn trao đổi rồi, như vậy thì mình đến hợp tác xã tín dụng nông thôn để nhìn xem tình huống như thế nào…
Đinh Trường Sinh lái xe mang theo Đào Nhất Minh cùng đi đến hợp tác xã tín dụng nông thôn, tuy rằng có gặp được chủ nhiệm Trịnh Thiên Minh hợp tác xã tín dụng nông thôn, nhưng lại không được thuận lợi như vậy.
-Đinh khu trưởng, lẽ ra cậu đã tự mình tới cửa, tôi không nên bác bỏ chuyện này, nhưng mà gần đây vòng quay tiền tệ buộc chặt, việc cho vay rất khó, huống hồ bên chính quyền còn khoản tiến nợ, đúng là rất khó a.. .
Hợp tác xã tín dụng nông thôn chủ nhiệm Trịnh Thiên Minh chẳng khác gì là cự tuyệt yêu cầu Đinh Trường Sinh.
-À, vậy là Đinh Trường Sinh này không có mặt mũi rồi, lúc Dương bí thư đến đây, anh đã đáp ứng cho vay trước năm nghìn vạn, bây giờ tôi đến thì anh rán sành ra mỡ, đây không phải rõ ràng không cho tôi mặt mũi sao?
Đinh Trường Sinh ngồi cười mỉm nói.
-Ai ui…Đinh khu trưởng, tôi không dám nói như vậy, mà thật sự cảm thấy khó xử, hệ thống ngân hàng có cơ chế khảo hạch của riêng mình, mọi người đều biết ủy ban khu bây giờ đang mắc nợ đến trình độ nào, vì vậy điều này hãy thông cảm cho tôi..
Trịnh Thiên Minh một bộ đáng thương nói ra.
Đinh Trường Sinh không nói gì nữa, nhìn chằm chằm vào Trịnh Thiên Minh trọn vẹn một phút đồng hồ sau, nói cái gì cũng không có nói, đứng dậy liền rờii ra, Trịnh Thiên Minh một mực đuổi theo đưa tiễn đến dưới lầu, nhưng Đinh Trường Sinh vẫn không có quay đầu lại, Đào Nhất Minh nhìn thoáng qua Trịnh Thiên Minh, nghĩ thầm tên gia hỏa này thật đúng là không biết điều a.
Quả nhiên, Đào Nhất Minh lúc lên xe, Đinh Trường Sinh không đợi xe khởi động liền lấy ra điện thoại di động, bấn dãy số sau đặt ở bên tai nghe.
-Này, Trần kiểm, bên kia tình huống thế nào? Hình như làm biếng quá vậy..
Đinh Trường Sinh cú điện thoại là này gọi cho kiểm sát trưởng Trần Đông, hắn muốn biết trong khoảng thời gian này Quan Nhất Sơn có tin gì mới hay không?.
-Làm sao cậu biết tôi lười biếng chứ? Bận muốn chết đây này, Quan Nhất Sơn miệng giờ cứng ngắc, ngoại trừ khai ra Dương Nam Phi, còn những chuyện khác không có cắn ra bao nhiêu người, tôi đang muốn nhổ răng hắn đây...
-Miệng của hắn cứng rắn không có nghĩa là người khác cũng cứng rắn, theo tôi được biết, Quan Nhất Sơn có đem ngân sách của quỹ an sinh xã hội từ ngân hàng Công Thương chuyển đến hợp tác xã tín dụng nông thôn để lấy tiền hoa hồng vài trăm vạn đấy, anh có thể tìm đến chủ nhiệm hợp tác xã tín dụng nông thôn Trịnh Thiên Minh để nắm lấy cái tình huống này, Trịnh Thiên Minh nhất định là biết rõ chuyện này.
Đinh Trường Sinh cười cười nói.
-Thật vậy à? Cám ơn nhé, tôi sẽ sắp xếp người đi tìm đến chủ nhiệm Trịnh Thiên Minh ngay đây...
Trần Đông tinh thần chấn động, nói ra.
-Tốt lắm, cầu chúc Trần kiểm đánh thắng trận này.. .
Đinh Trường Sinh cười cười cúp điện thoại.