Hì...đã chỉnh lại TPQ là chị..Thanks.Tạm ngưng vài ba ngày nhé, cuối tháng lu bu làm giấy tờ công ty...Có được 3 chương xem tạm vậy, 3 ngày nữa có tiếp nhé..1823
-Toàn bộ tiền lương ủy ban khu khất nợ đại khái là bao nhiêu tiền?
Đinh Trường Sinh cùng Dương Trình Trình vừa mới vừa ngồi vững, thì La Bàn Hạ liền hỏi.
- Tiền lương thiếu giáo viên đại khái là tầm một trăm năm mươi triệu, cùng với tiền lương khất nợ nhân viên công vụ, tổng cộng không sai biệt lắm có lẽ tầm hai trăm triệu, trước khi cháu đến khu Tân Hồ, thật sự là không biết khu Tân Hồ tài chính lại thiếu thốn đến trình độ này, càng thêm chuyện như đùa là khu Tân Hồ còn đội cãi mũ là một trong một trăm huyện đứng đầu cả nước về kinh tế, thật sự là khi nhìn thấy thì giật mình a.
Đinh Trường Sinh không đợi Dương Trình Trình tỏ thái độ, liềntrước tiên là nói về đến tình hình tài chính, điều này cũng là bổn phận chức trách, dù sao mình là khu trưởng, quản lý đúng về kinh tế.
-Nói như vậy, tổng cộng lỗ hổng chính là 200 triệu?
La Bàn Hạ cũng rất là kinh ngạc, nói đến đây, liền liếc nhìn Dương Trình Trình, trước khi khu trưởng tới đây xin chỉ thị báo cáo, nàng là người đến trước, làm gì mà lại không biết đến trong khu về tình huống chân thật tài chính? Nhưng mà ở trước mặt mình không nói tới một chữ, điều này làm cho La Bàn Hạ rất là bực bội.
-Trường Sinh, sự tình đi vay Dương bí thư đã nói với tôi rồi, chuyện gì tôi cũng không quan tâm, điều duy nhất chỉ hỏi một vấn đề, đó là thế chấp vay tiền, đến lúc đó nếu trả không được thì làm sao bây giờ đối với khoản nợ đó, đây chính là điều tôi lo lắng, nếu cậu có thể giải quyết được vấn đề này, thì tôi ủng hộ vấn đề vay tiền để giải quyết khẩn cấp .
La Bàn Hạ trước đem quan điểm của mình vứt ra .
Điều này làm cho Dương Trình Trình giật mình, vừa rồi thái độ La Bàn Hạ không phải như thế, như thế nào đến khi nhìn thấy Đinh Trường Sinh, thái độ của lão lại chuyển hóa nhanh như vậy chứ?
-Trước mắt cũng chưa có phương án nào chắc chắn cả, nhưng mà cháu cũng nhìn ra hơn hai trăm ức nợ nần từ nơi nào xuất phát ra, cơ bản đều là hình thành từ quá khứ trước đây, trước đó tài chính đã là quá khó khăn rồi, cứ thu một thì phải chi hai, vì vậy càng để lâu thì áp nợ lên càng nhiều, thế cho nên đến bây giờ cũng đã không còn chịu nổi nữa rồi.
Đinh Trường Sinh thở dài nói.
Dương Trình Trình nghe được Đinh Trường Sinh nói như vậy, cũng là lắp bắp kinh hãi, những chuyện này thì mình biết rõ đấy, thế nhưng là lúc đó nàng chỉ là khu trưởng, có rất nhiều ý tưởng nhưng cũng chỉ có thể là để lại trong lòng, nhưng mà Đinh Trường Sinh lại có thể trong thời gian ngắn như vậy nắm rõ ràng nợ nần từ nơi nào phát ra, như vậy bước tiếp nếu bắt đúng bệnh thi dùng đung loại thuốc nào là được rồi, chỉ là không biết Đinh Trường Sinh sẽ làm như thế nào?
-Cậu một chút ý tưởng về phương án trả nợ cũng đều không có, vạn nhất tiền vay lại xài hết rồi, vậy ngồi chờ pháp viện đến đấu giá khu cao ốc ủy ban Tân Hồ sao?
La Bàn Hạ cau mày nói.
-Cũng không phải là không có ý tưởng, chỉ là chưa có chắc chắn lắm, hay là trước nói qua một chút, hai vị tham mưu giùm, nếu phù hợp thì làm cho hoàn thiện, còn không thích hợp đấy, thì cùng nhau nghĩ kế .
Đinh Trường Sinh cười nói, hắn hiểu được hôm nay nếu không có câu trả lời thuyết phục, La Bàn Hạ chắc chắn là sẽ không đồng ý cho hắn cái kế hoạch thế chấp vay tiền kia.
La Bàn Hạ gật đầu, không nói, Dương Trình Trình cũng muốn nghe xem Đinh Trường Sinh rút cuộc là tính toán như thế nào?
-Nói đến phương án giải quyết, thì phải tìm hiểu nợ nần từ đâu phát ra, cháu thấy những năm qua nợ nần chủ yếu đến từ mấy phương diện, một là kinh phí dành cho lãnh đạo, cái phí tổn này thì bất hiển sơn bất lộ thủy, kỳ thật chiếm cũng nhiều tiền, tất cả mọi người tiêu tiền như nước đã quen, do tiền của nhà nước nên tiêu rất thoải mái trong bất cứ sự kiện nào, nội tiền ăn uống tiếp khách nếu tự bỏ tiền túi ra thử xem, có mấy ai dám lớn nhỏ gì cũng chiêu đãi kháck ? Cháu xem qua báo cáo sổ sách, có cán bộ lãnh đạo trong nhà mua cái bát đôi đũa cũng là dùng tiền công khoản, vì vậy bước tiếp theo kinh phí sử dụng cho lãnh đạo đầu tiên là phải ngưng lại, nên bán bớt xe công đi, chính quyền đâu phải mở công ty vận chuyển, mà mua nhiều như vậy xe để làm gì ?
-Thứ hai là những năm qua chính quyền đầu tư vào các công ty, nhưng mà trong các công ty đó thì chính quyền sắm vai gì? Chỉ là vừa đá bóng vừa thổi còi, bây giờ nhìn xem, thật đúng là không có lời lãi gì, thế nhưng là tiền bồi thường thì không ít, những số tiền này đại bộ phận đều là đến từ tài chính hoặc là hướng ngân hàng vay nợ, tỉ lệ nợ nần chiếm c cũng không ít, cháu thấy nếu đã đầu tư, hữu hiệu lợi ích thì có thể tiếp tục kinh doanh, không có hiệu quả và lợi ích thì nên cho phá sản, đóng cửa, chứ chính quyền cứ ném tiền đến những cái công ty không đáy này, thật sự là ném không nổi.
Đinh Trường Sinh lúc nói đến đây, La Bàn Hạ lông mày rõ ràng nhíu chặc hơn, bởi vì trước đây không lâu, công ty xây dựng thành phố vừa mới thành lập, đó cũng là do chính quyền đầu tư, Đinh Trường Sinh đây là vô tình hay là cố ý cnói, La Bàn Hạ thực khó phán đoán ý hắn..
-Cái thứ ba chính quyền đầu tư vào các công trình hình tượng vì mặt mũi Hồ Châu, ví như chuyện xạy dựng lại cái quảng trường, đây chỉ là công trình hình tượng, đã đầu tư vào vào bốn, năm trăm triệu tài chính, đến bây giờ cũng chưa có xây dựng xong, nghe nói muốn xây dựng hoàn thành còn phải tiếp tục đưa vào thêm mấy ức nguyên tiền, mà cái công trình này thì có cái gì hữu dụng, vì vậy từ hôm nay trở đi, cái quảng trường xây mới kia không thể ném thêm vào một phân tiền nữa, trong khoảng thời gian này tại khu Tân Hồ, cam đoan không hề xây dựng thêm cái công trình hình tượng vì mặt mũi Hồ Châu nào nữa, thời gian trước cháu có đi qua vòng xoay của cái hồ trên đường lớn, đây cũng là một cái công trình hình tượng, tại đó đứng quan sát nửa giờ, chỉ có chạy qua năm chiếc xe, mà con đường thì làm đến sáu làn xe, hiện tại Hồ Châu làm gì mà có nhiều xe như vậy a, vì vậy các công trình xây dựng chỉ vì mặt mũi Hồ Châu tuyệt đối không thể làm thêm nữa..
Đinh Trường Sinh khi nói xong lời này, Dương Trình Trình sắc mặt thật không tốt xem, bởi vì xây dựng cái quảng trường này, theo từ trong tay nàng đã xuất ra ngoài một nghìn vạn công khoản đây.
-Cái thứ tư là việc chiêu thương dẫn tư, trước kia là bởi vì việc chiêu thương dẫn tư quá khó khăn, dẫn tới các xí nghiệp chẳng những không cho chính quyền tiền, mà chính quyền còn phải phụ cấp cho bọn họ, lại còn có một số xí nghiệp làm được nửa đường thì bỏ chạy, thiếu lại tiền lương cho công nhân, những thứ này đều là chính quyền cuối cùng phải ứng ra đấy, nhưng mà cái số tiền phải bỏ ra vì chuyện này, chỉ có đi chứ không có về, như vậy đã thành nợ khó đòi trong sổ sách rồi, vì vậy từ nay về sau, phàm là xí nghiệp đến đến đầu tư, chính sách có thể vẫn ưu đãi, nhưng mà, tiền thì chúng ta một phân tiền cũng sẽ không bỏ ra, chúng ta phải cứng rắn ngay từ đầu, bọn họ đến đây làm xí nghiệp là vì kiếm tiền, chứ không có khả năng để cho bọn họ tới kiếm tiền từ chính quyền, tiền chứ không phải là rác …
- Cuối cùng là chuyện tiền lương của giáo viên cùng nhân viên công vụ, đây là những bộ phận thật sự vất vả, nhất là giáo viên, cơ bản không có thu nhập nào khác, nếu không phát tiền lương, thật sự là bọn họ không có cách nào sống qua được, vì vậy đây là nguyên nhân bât cứ lý do gì thì chúng ta cũng phải có tiền để phát tiền lương cho họ, nhân viên công vụ thì còn có thể xoay sở kiếm cách tại trên thân chính quyền có chút tiện nghi, nhưng mà giáo viên thì lại không có cái tiện nghi này để mà xoay sở…