1832
-Ừ, lão Diêm này không tệ, cuối năm phát cho lão một giấy khen vinh dự là được rồi.
Đinh Trường Sinh nói ra.
-Này đừng có nói móc, người ta đã cống hiến như vậy, em chỉ cho người ta nhà cái giấy khen, định lừa gạt con nít sao?
La Hương Nguyệt đối với lời vui đùa Đinh Trường Sinh lời nói, liền mắng hắn.
-Chỉ là chị đã kết hôn, chứ nếu như chưa có kết hôn, đem chị gả cho lão là được rồi…
Đinh Trường Sinh tiếp tục trêu ghẹo nàng.
-Được rồi, nói đến chính sự đi, em có khả năng không bao lâu nữa phải rời khỏi khu đang phát triển này rồi, đến lúc đó em đề cử chị tiếp nhận vị trí chủ nhiệm, thế nào?
Đinh Trường Sinh thu lại đùa giỡn, hỏi.
- Đây là đang lấy lòng chị sao ?
La Hương Nguyệt nhìn xem bộ dạng Đinh Trường Sinh, tựa hồ không tin tưởng lắm, thằng này làm gì mà có hảo tâm như vậy chứ.
-Chị thấy em giống như là dỗ dành chị sao? Em nói là sự thật, cũng không giấu giếm, khu đang phát triển là lần đầu tiên em nắm giữ quyền lực lớn như vậy, may mắn hiện tại cũng tạm ổn rồi, bằng không em cũng không có đến khu Tân Hồ đâu, chị ở nơi này cũng lâu rồi, chuyện gì nên làm cái gì, thì bây giờ chị cũng là rõ ràng rồi, do đó nếu để chị tiếp nhận so với bất luận kẻ nào khác đều phù hợp hơn, điểm này em sẽ hướng đến La bí thư nói rõ đấy, nhưng mà chị cũng cũng phải biết đốt nhóm lửa, việc này không thể chỉ một mình em nói là xong.
-Ý em nói là nhờ đến chị Lâm?
La Hương Nguyệt đầu óc đủ dùng, lúc Đinh Trường Sinh nói ra một chút như vậy, La Hương Nguyệt liền hiểu Đinh Trường Sinh đến cùng là có ý gì rồi.
-Minh bạch là tốt rồi, nêu em có nói, cũng chỉ có thể là giúp chị trong vấn đề công việc, nhưng mà Lâm Xuân Hiểu nói thì khác, nàng là người mà La bí thư tín nhiệm nhất, nàng nói một câu bằng em nói một vạn câu, chị hãy hảo hảo cùng nàng nói rõ ra ý của mình, đừng có xấu hổ, đương nhiên em cũng tin chị cũng sẽ không xấu hổ, đi vào Hồ Châu về sau, em mới phát hiện, mấy năm qua da mặt của chị cũng là luyện được dày rồi, rất khác xa năm xưa đó a..
Đinh Trường Sinh bộ dạng chắc rất lâu không bị ăn đòn, ít nhất La Hương Nguyệt lúc này là nghĩ như vậy.
…………………………………………………………………………………..
Tỉnh Trung Bắc, thành phố Bắc Nguyên, thường vụ Lâm Nhất Đạo phó chủ tịch tỉnh kết thúc một ngày công tác, kéo lấy thân thể mệt mỏi về tới cư xá tỉnh ủy, nhưng mà không nghĩ tới đã có người đang ngồi chờ trước nhà.
-Bình Sơn, đã trễ thế như vậy, sao ông lại tới đây?
Người tới tên đầy đủ tên là Trần Bình Sơn, tuy rằng không phải họ Lâm, nhưng là người ngươi tín nhiệm nhất của Lâm gia, người này là đồng học với Lâm Nhất Đạo, từ ngày đó trở đi, Trần Bình Sơn cùng Lâm Nhất Đạo luôn đi cùng một chỗ, nhoáng một cái đã là hơn bốn mươi năm rồi.
Tốt nghiệp đại học về sau, Lâm Nhất Đạo lựa chọn theo chính trị, còn Trần Bình Sơn lựa chọn ở lại trường học, có thể chẳng qua đây là che giấu thân phận chân thật phục vụ Lâm gia, ở trong trường học ông nghiên cứu về phương diện quan hệ trình bày và phân tích kinh tế, đều là vì Lâm gia, điểm này không có nhiều người biết rõ.
Nhưng mếu quan sát kỹ nhìn xem quá trình công tác của Trần Bình Sơn, thì cũng có thể thấy được manh mối, Lâm Nhất Đạo công tác ở đâu, Trần Bình Sơn tất nhiên không lâu sau sẽ được điều đi đến nơi đó, như bóng với hình, không rời nửa bước.
-Có chút việc muốn tìm ông trao đổi .
Trần Bình Sơn tuy rằng đối mặt với thường vụ phó chủ tịch tỉnh, tuy nhiên lại không có chút nào câu nệ, bởi vì bọn họ là huynh đệ, giữa bọn họ quá quen thuộc với nhau rồi.
-A, xảy ra chuyện gì, ngồi đi..
Lâm Nhất Đạo chỉ chỉ ghế sô pha đối diện nói ra.
-Vụ án của Kỳ Phượng Trúc trước kia, ông còn nhớ rõ chứ?
Trần Bình Sơn sau khi ngồi xuống, liền đánh trúng ngay vấn đề muốn nói, không hề kéo dài.
-Như thế nào? Kỳ Phượng Trúc chạy thoát rồi sao?
Lâm Nhất Đạo mặc dù là quan tâm đến bản án Kỳ gia, thế nhưng cũng không có đem Kỳ Phượng Trúc để vào mắt.
-Kỳ Phượng Trúc không có chạy, thế nhưng là tiền Kỳ gia đang chạy, trong khoảng thời gian vừa qua tôi không có chú ý tình huống bên trong tỉnh, đến bây giờ mới phát hiện rai, số tiền chạy ra đi bên ngoài chí ít tầm một trăm ức, nếu chúng ta không ngăn cản lại, sợ là không còn kịp rồi .
Trần Bình Sơn lời nói kinh người .
-Tiền Kỳ gia chạy?
Lâm Nhất Đạo không có hiểu được Trần Bình Sơn là có ý gì, theo hắn biết, nếu là quả thật đã tìm được tiền Kỳ gia, làm sao mà mình không biết chứ?
-Tuy rằng không phải là tiền của Kỳ Phượng Trúc, thế nhưng những người kia đều là từng có kết giao với Kỳ Phượng Trúc năm xưa đấy, đều là những người buôn bán kinh doanh, đám người này trong mấy tháng qua đã đem của cải nhà xưởng tại tỉnh Trung Bắc bán đi lấy tiền mặt mang đi đầu tư nơi khác, tất cả đều ném đến tỉnh Trung Nam, tại địa phương có tên là thành phố Hồ Châu, ông nói chuyện này là trùng hợp sao?
Trần Bình Sơn ngữ khí bình thản, nhưng mà nói lời sắc nhọn vô cùng, cái này có quan hệ đến tính cách của ông ta, qua nhiều năm như vậy, ông vẫn luôn là đứng sau lưng tính kế cho người, vì vậy lộ ra âm nhu rất nhiều.
-Thật sự sao?
Lâm Nhất Đạo cũng là chấn động, từ khi bản án Kỳ Phượng Trúc xảy ra, phàm là những người cùng Kỳ Phượng Trúc có liên quan đến, đều bị thẩm tra một lần, nhưng mà đều phát hiện ra những người kia đều là chân chính buôn bán, không có người nào vì Kỳ gia mà rửa tiền, cho nên dù cho Lâm Nhất Đạo coi như là có lớn hơn quyền lực cùng hậu trường, cũng không có thể đem những người này thu dọn được.
Mà những người kia thì bảy tám năm qua đều là làm đúng theo quy củ đấy, thật ra làm cho Lâm Nhất Đạo rất là phiền muộn, mẹ con Vũ Văn Linh Chi thì biến mất vô tung vô ảnh, tuy rằng Kỳ Phượng Trúc vẫn là trong tù, thế nhưng là đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, không có chút nào khác thường, điều này làm cho Lâm Nhất Đạo cũng phải hoài nghi mình năm xưa đó phán đoán, chẳng lẽ Kỳ gia thật sự là không có tiền?
-Không sai…đó là sự thật .
Trần Bình Sơn nói ra.
-Kì quái, bọn họ là nghĩ như thế nào lại đến cái chỗ đó đầu tư, điều đó không có khả năng cứ vô duyên vô cớ mà rời đi, dù sao cũng phải có nguyên nhân chứ?
Lâm Nhất Đạo bắt đầu vấn đề mấu chốt, đúng vậy, không ai dẫn đường mà nói, đầu tư lớn như vậy, những người này vẫn còn liên tục không ngừng đến Hồ Châu đầu tư, chỗ đó thật là có hoàn cảnh đầu tư lý tưởng sao?
-Điều tra qua rồi, trong những người này, có một người tên là Diêm Bồi Công, là người dẫn đầu, cũng là hắn giới thiệu nhiều người như vậy đi đến đó đầu tư, hơn nữa Diêm Bồi Công còn làđầu tư mức lớn nhất, đoạn thời gian trước huyên náo xôn xao tại tỉnh Trung Nam đầu tư xây dựng khu nhà xưởng hậu cần rất lớn, nghe nói là do một người tên Đinh Trường Sinh dẫn qua .
-Đinh Trường Sinh?
Lâm Nhất Đạo lập lại lời của Trần Bình Sơn, nhưng lại không nhớ rõ cái tên kêu Đinh Trường Sinh này rút cuộc là đang làm gì, nói xong nhìn về phía Trần Bình Sơn tìm kiếm đáp án.
-Người này trước đây thư ký tiền nhiệm bí thư Thạch Ái Quốc của thành phố Hồ Châu, là từ thành phố Bạch Sơn, tỉnh Trung Nam điều tới, từ khi theo Thạch Ái Quốc, một bước lên mây, mấy ngày hôm trước lại được đề bạt lên làm khu trưởng khu Tân Hồ, thành phố Hồ Châu, hắn còn là trợ lý cho chủ tịch thành phố, còn rất trẻ tuổi, nhưng mà trên người hắn chuyện truyền kỳ có cũng không ít, nghe nói tại thành phố Hồ Châu rất nổi danh.
Trần Bình Sơn giới thiệu khái quát, nhưng mà Đinh Trường Sinh qua lời của i Trần Bình Sơn nói, thì Lâm Nhất Đạo trong nội tâm đã có một cái ấn tượng lập thể rồi.
-Ngục giam bên kia có cái gì dị thường không?
Lâm Nhất Đạo hỏi.
-Bên kia lại không có gì dị thường, đã nhiều năm như vậy, những người giám thị bên trong nhà giam, cũng không có phát hiện Kỳ Phượng Trúc có cái gì bất thường.
Trần Bình Sơn nói ra.
------------