1836.
Trên thế giới này kiêng kỵ nhất đúng là đắc ý chủ quan, rất rõ ràng Đinh Trường Sinh lúc này có điểm đắc ý chủ quan, vốn tưởng rằng khi những ngón tay của mình đã vướt qua thảm lông non mềm gò mu, chạm vào chính giữa khe nứt cái âm hộ của nàng thì hết thảy đều là dễ như trở bàn tay, vì vậy liền buông lỏng cảnh giác, hơn nữa, cùng một cô gái mập mờ thì cần cái gì mà cảnh giác đây này.
Thế nhưng là ngay tại đầu ngón tay của Đinh Trường Sinh cùng khe hở âm hộ của An Lôi tiếp xúc, thì An Lôi như là phản ứng bản năng, một cái cùi chỏ đánh trúng ngay vào bụng dưới Đinh Trường Sinh, lúc này đây hắn không có phòng bị, dẫn đến lần này chịu đựng một cú đánh rắn chắc.
-Ai ui….
Đinh Trường Sinh trong nháy mắt liền buông lỏng ra An Lôi, khom người xuống ôm bụng kêu rên lên.
-Tôi…tôi…. không phải cố ý, ai bảo anh…duỗi tay…vào chỗ đó, thật sự là xấu hổ…tôi thật sự không phải cố ý, không sao chứ?
An Lôi cúi người xuống hỏi.
Nàng đem Đinh Trường Sinh nâng dậy, ngồi ở trên ghế sa lon, lần này khiến cho Đinh Trường Sinh trong bụng bị đau đơn hơn mười phút đồng hồ sau mới đỡ đau, lúc này An Lôi bưng tới một ly nước, Đinh Trường Sinh uống sạch hết, thì mới có cảm giác đã khá hơn nhiều, cô gái này vậy mà ra tay t ngoan độc đấy, hơn nữa còn là đánh trúng vào bụng dưới Đinh Trường Sinh, suýt chút nữa là tiếp cận chỗ vị trí hiểm rồi.
Một lát sau, Đinh Trường Sinh ngẩng đầu, nhìn vẻ vô tội của An Lôi, hỏi:
-Này… một chiêu này luyện rất nhiều lần rồi phải không, ra tay ác như vậy chứ .
-Tôi không phải cố ý, chỉ là bản năng phản ứng, mỗi ngày đều luyện tập vài lần, vì vậy chỉ là theo thói quen, anh không sao chứ.. .
An Lôi tiếp tục hỏi, nàng thật đúng là lo lắng đem Đinh Trường Sinh đánh đúng chỗ đó, làm cho bị liệt luôn, thế thì không biết phải làm sao đây..
-Không sao, tôi đánh nhau cho tới bây giờ vẩn không dưới tay ai, không nghĩ tới thua bởi cô đây này .
Đinh Trường Sinh duỗi thẳng lưng, nói ra, trong lúc này hắn vừa bị đánh đòn vậy mà vẫn vô lại, giơ lên ngón tay vừa rồi đã chạm vào khe thịt âm hộ của An Lôi đưa lên mũi ngửi lấy, một cái mùi vừa mồ hôi, vừa đặc hữu của phụ nữ chưa có tắm rửa thoang thoảng bay ra rất đậm mùi, hắn vẫn trơ tráo nói:
-A…cái mùi rất là hấp dẫn khiêu khích, cũng đền bù lại được chút ít a..
Suýt chút nữa là hắn ăn thêm cùi chỏ rồi, cứ như vậy làm trễ nải một hồi, đã đến giờ cơm rồi, An Lôi lưu lại Đinh Trường Sinh ở chỗ này ăn cơm, Đinh Trường Sinh cũng không có khách sáo, An Lôi nhanh nhẹn làm vài món thức ăn, hai người ngồi ở đối diện ở trước bàn cơm,
………………………………………………………………………………
Nhưng mà, lúc này Hoa Cẩm Thành thì không được dễ chịu rồi, lão bị dẫn tới trong một gian phòng, trong phòng này không có điều hòa, không có cửa sổ, một chiếc đèn huỳnh quang tuy rằng không phải là loại chiếu sáng mãnh liệt, thế nhưng là ngọn đèn mờ mờ cũng làm cho người ta nhìn xem cũng đã là có cảm giác một hồi khô nóng rồi..
Lần này là chuyện gì, trong lòng của lão cũng đoán ra tám, chín phần, như vậy lần này nếu muốn gọn gàng từ nơi này đi ra ngoài, chỉ sợ là quá khó khăn.
Triệu Lâm mặc dù là làm tại cục công an thành phố đấy, nhưng chức vị vẫn không cao, vì vậy không có khả năng giống như là lãnh đạo đến tiếp xúc với kiểm sát trưởng, kỳ thật lần này hắn tới đây, cũng là bởi vì có quan hệ với Cảnh Trường Văn, lúc này đây Cảnh Trường Văn đến viện kiểm sát bái kiến Trần Đông, cũng mang theo Triệu Lâm cùng một chỗ tới, đây là Triệu Lâm lần đầu tiên mới gặp Trần Đông.
Thế nhưng là người có tên, cây có bóng, mọi người đều biết Hồ Châu có hai người bao phủ bóng tối, một là Uông Minh Hạo bí thư của ban kỷ luật thanh tra, một chính là viện kiểm sát Trần Đông, không nói đến trước đây tại cục tài chính mấy vị phó cục trưởng rơi vào trong tay của hắn, lần này là Quan Nhất Sơn một nhân vật kiêu ngạo như vậy, cũng bị vị kiểm sát trưởng này nói bắt thì bắt rồi.
Tuy rằng Triệu Lâm không biết lần này Cảnh Trường Văn tới tìm Trần Đông đến cùng là vì chuyện gì, thế nhưng là hắn biết Cảnh Trường Văn là người tâm cao khí ngạo mà có thể chủ động tới cửa nhà người, khẳng định không là chuyện nhỏ.
-Cảnh cục trưởng, rãnh rỗi, đến nơi này của tôi, muốn điều tra bản án sao?
Trần Đông cũng là lần đầu tiên gặp Cảnh Trường Văn, nhưng mà cảm thấy người này giữa mặt mày cất giấu một cỗ lệ khí, không thể nói vì cái gì, Trần Đông bản năng có một loại tự bảo mình từ trong lòng sinh ra.
-Trần kiểm, đây là địa bàn của anh, tôi làm sao có thể đến đây phá án chứ, tôi đến Hồ Châu đã nhiều ngày như vậy, vẫn chưa có đi thăm hỏi hết mọi người, công - kiểm - pháp đều là một nhà, đến bây giờ tôi mới đến viếng thăm, Trần kiểm sẽ không trách tội tôi chứ .
Cảnh Trường Văn cũng là một người khéo léo, mới mở miệng chính là làm cho người không có thể cự tuyệt…
-Mời ngồi…
Trần Đông chỉ một cái ghế sô pha, nói ra.
Bất quá, Cảnh Trường Văn trước khi ngồi xuống, lại liếc nhìn thoáng qua Triệu Lâm đi theo phía sau, ý kia rất rõ ràng rồi, giữa bọn họ nói chuyện, không để cho người thứ ba biết rõ, vì vậy Triệu Lâm liền đi ra ngoài chờ.
Triệu Lâm đi ra, còn gài cửa lại.
Trần Đông ngạc nhiên, nhưng mà lập tức cũng hiểu mục đích Cảnh Trường Văn hôm nay tới, xem ra không phải là chuyện bình thường, nói cách khác thì sẽ không cẩn thận như vậy.
Triệu Lâm đóng cửa lại đi dọc trên hành lang, vừa đi vừa phỏng đoán lấy Cảnh Trường Văn đến cùng đi tìm Trần Đông để làm chuyện gì, đang suy nghĩ lấy, thì văn phòng sát vách Trần Đông cửa mở, từ bên trong đi ra một người đàn bà rất xinh đẹp, vừa nhìn thấy thì Triệu Lâm ánh mắt đã hoa lên, thế nhưng người đàn bà này ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn hắn, nàng quay người cầm lấy một chồng văn bản tài liệu tiến vào văn phòng Trần Đông, ngay cửa cũng không có gõ, đủ thấy người đàn bà này cùng Trần Đông có quan hệ như thế nào rồi.
Thế nhưng trong nháy mắt lúc cánh cửa mở ra, bên trong bay ra một câu, Triệu Lâm nghe được liền ba chữ: Hoa Cẩm Thành..
Triệu Lâm lúc này đã minh bạch, Cảnh Trường Văn tìm đến đây là vì chuyện của Hoa Cẩm Thành, có thể là chính bản thân Cảnh Trường Văn không đối phó được Đinh Trường Sinh, cho nên mới tìm đến Trần Đông, nhưng lại có cái gì hữu dụng chứ? Trong quan trường đều truyền rằng Đinh Trường Sinh cùng Trần Đông quan hệ cũng không tệ lắm, Cảnh Trường Văn đây không phải bái sai Phật rồi sao?
-Tôi đang có chút việc, cô vào đây làm gì?
Trần Đông nhìn qua là Giang Thiên Hà, hỏi.
-A, tôi không biết anh có khách, bởi vì có mấy văn bản tài liệu cần ký, vậy tôi đi ra ngoài trước.
Nói xong, Giang Thiên Hà kéo cửa đi ra.
Trần Đông nhìn thoáng qua Cảnh Trường Văn, ý bảo hắn tiếp tục.
-Trần kiểm, kỳ thật mấu chốt Hồ Châu từ ở nơi nào chắc anh có lẽ so với tôi thì rõ ràng hơn, La bí thư cũng thấy rất rõ ràng, quan viên không có ra bộ dạng quan viên, thương nhân không tuân thủ bổn phận của mình, cấu kết cùng một chỗ, đảo loạn trật tự thành phố không nói, còn làm bại phôi bầu không khí chính trị Hồ Châu, tôi nói không quá chứ?
Cảnh Trường Văn tiếp tục nói.
-Tôi không biết Cảnh cục trưởng nói những lời này cùng với Hoa Cẩm Thành có quan hệ gì?
Hoa Cẩm Thành là bị Quan Nhất Sơn cắn ra đấy, nhưng mà Trần Đông còn chưa có tự mình hỏi đến, chỉ là trước tiên đem người mời tới, thế nhưng tại sao Cảnh Trường Văn bằng cách nào lại nhanh như vậy biết rõ Hoa Cẩm Thành bị mình bắt về, nên hắn lập tức đến đây?
-Tôi đến Hồ Châu, nhận bản án đầu tiên chính là Hoa Cẩm Thành thuộc thành phần đáng nghi tổ chức xã hội đen, mà lại nghe nói, ô dù của lão cũng rất lợi hại, Đinh Trường Sinh người này, Trần kiểm chắc cũng biết chứ?
Cảnh Trường Văn hỏi, thế nhưng lời này làm cho Trần Đông chấn động, nghĩ thầm, tên Cảnh Trường Văn thật đúng là vậy mà cũng dám nói, Đinh Trường Sinh là ô dù xã hội đen? Không biết Đinh Trường Sinh biết được mình bị gán ghép như vậy, thì sẽ có suy nghĩ như thế nào?
------------