1838
Trần Đông rất rõ ràng, Cảnh Trường Văn nếu không có ích lợi của hắn thì không tìm đến mình nói những sự tình về Đinh Trường Sinh và Hoa Cẩm Thành, thế nhưng Trần Đông cũng có lo nghĩ của riêng mình.
Tuy rằng chính hắn cùng Cảnh Trường Văn chưa có tiếp xúc qua, nhưng mà quan trường có cái gì gió thổi cỏ lay, ai mà không rõ ràng lắm, cho nên đối với bối cảnh của Cảnh Trường Văn, Trần Đông cũng là biết, chỉ là hiện tại thế cục lại không rõ lắm, làm cho người nhìn không thấu đến cùng là nên chạy đi đâu.
Chính hắn một kiểm sát trưởng được Thạch Ái Quốc nhắc lên đấy, mà Đinh Trường Sinh là thư ký của Thạch Ái Quốc, tuy rằng Thạch Ái Quốc đã rời đi, thế nhưng hắn được điều lên, chứ không phải treo ngược, còn chính địa vị của hắn t, bước tiếp theo lên chức chính là cần trên tỉnh gật đầu, như vậy nếu mình đắc tội với Đinh Trường Sinh, thì cũng chính là đắc tội với Thạch Ái Quốc, như vậy đến lúc thời khắc mấu chốt, chỉ cần Thạch Ái Quốc đâm thọt hắn Trần Đông vài câu nói bậy, thì đây là đòn chí mạng đấy.
Hơn nữa hiện tại La Bàn Hạ đối với mình rcũng ất nể trọng, có nghĩa là sau lưng của mình còn đứng một vị bí thư thành ủy, thế nhưng vị bí thư này nghe nói là đã bị trên tỉnh từ bỏ, tùy lúc đều có thể gặp phải nguy hiểm, vấn đề này độ khó lại gia tăng tiến thêm một bước về sự lựa chọn của hắn.
-Cảnh cục trưởng, có mấy lời tôi không biết có nên nói hay không?
Trần Đông trầm ngâm một chút nói ra.
-Trần kiểm, lúc nàu không có người khác, chỉ có hai chúng ta, có cái gì cứ nói.
Cảnh Trường Văn nhìn ra Trần Đông đang do dự, cho nên muốn tiến thêm một bước dụ hoặc hắn, có đôi khi không chiếm được, so với đạt được càng làm thêm cho người ta cảm thấy trong nội tâm ngứa ngáy…
-Đinh Trường Sinh người này rất đặc thù, tại Hồ Châu có thể nói là một nhân vật đặc biệt, chắc ông cũng có khả năng biết được, trước sau bất luận cái gì tthì bí thư thành ủy đối với hắn đều rất nể trọng, mà trên thực tế, hắn cũng đích xác là rất có năng lực, vì vậy tôi có lời khuyên Cảnh cục trưởng, nếu không có chứng cứ trên cơ sở, hãy cẩn thận lời nói cho thỏa đán.
Trần Đông tuy rằng cười tủm tỉm, nhưng mà ý tứ trong lời nói đã rất rõ ràng rồi.
Trần Đông nói như vậy, làm cho Cảnh Trường Văn thấy có chút ngoài ý muốn, xem ra người này cũng là tinh ranh, không phải chỉ chút mồi nhử là có thể mắc câu đấy.
-Vấn đề này tôi biết rõ, chú trọng nhất chứng cớ, tôi sẽ tìm được, tôi tới nơi này là muốn cùng Trần kiểm thương lượng một việc.
-Việc gì?
-Nếu như Hoa Cẩm Thành đã bị viện kiểm sát mang đến đây, tôi muốn cùng Trần kiểm chia sẻ tư liệu về vụ án Hoa Cẩm Thành, đương nhiên, để báo đáp lại, tôi sẽ cho Trần kiểm một phần đại lễ, không biết Trần kiểm có hứng thú hay không?
Cảnh Trường Văn vẫn là một bộ đoán chừng ánh mắt của Trần Đông, điều này làm cho Trần Đông cảm giác không tốt, thế nhưng vẫn luôn là bảo trì tối thiểu lễ phép.
-Á..
Trần Đông rất hoài nghi thành ý Cảnh Trường Văn, bởi vì Cảnh Trường Văn có bộ dạng hùng hổ dọa người làm cho hắn rất khó chịu.
- La Đông Thu con của La bí thư đến Hồ Châu rồi, tôi có thể vì Trần kiểm dẫn tiến, không biết Trần kiểm có hứng thú hay không?
Cảnh Trường Văn một bộ khoe khoang, lại càng làm cho Trần Đông thấy thêm buồn nôn, thế nhưng là ý tứ trong lời nói Cảnh Trường Văn lại làm cho hắn cảm thấy hứng thú.
Hoa Cẩm Thành trải qua một lần thẩm vấn rồi, lần này là lần thứ hai, vì vậy lão biết rõ làm như thế nào để bảo tồn thể lực, nên trả lời thế nào với thành viên dự thẩm, cái nào nên nói, cái nào không nên nói, trong lòng đều nắm chắc.
Chuyện này nếu Quan Nhất Sơn khai ra, mình nếu không thừa nhận mà nói, thì có nghĩa là chuyện này muốn tra rõ, thì tham dự chuyện này phải có luật sư, còn có quan toà, còn có bằng hữu của mình, để tra ra rõ chuyện này thật đúng cũng là không dễ dàng.
- Hoa Cẩm Thành, ông nghĩ sao? Đến cùng chuyện gì xảy ra mà chỉ nói vậy thôi?
Dự thẩm viên hỏi.
Hoa Cẩm Thành làm như mỏi mệt không chịu nổi, nhìn thoáng qua dự thẩm viên, nói ra:
-Bên ngoài có xe cứu thương không?
-Ông hỏi cái này làm gì, hãy nói rõ vấn đề của ông, đừng có cùng tôi kéo lãng qua chuyện khác.
Dự thẩm viên bực bội nói.
-Vấn đề của tôi thì tôi đã nói rõ, đoạn thời gian trước bọn họ đã lấy lời khai tại thành phố Bạch Sơn, cuối cùng tôi bị ngất đi, phải nằm trong bệnh viện hết nửa tháng, nếu lần này tôi lại bị ngất mà không có xe cấp cứu kịp nên bị chết, thì các người cũng biết sẽ ra sao rồi đấy.
Hoa Cẩm Thành tuy rằng trong lòng mỉm cười, nhưng mà thần thái mỏi mệt, nhìn qua thấy không phải là giả bộ.
Thời điểm này, tại một gian phòng khác đằng sau cánh cửa kính, Trần Đông cùng Cảnh Trường Văn cũng nhìn xem Hoa Cẩm Thành, nghe được Hoa Cẩm Thành nói như vậy, Trần Đông quay đầu lại nhìn thoáng qua Cảnh Trường Văn, tựa hồ là muốn hắn chứng nhận lời Hoa Cẩm Thành mới vừa nói.
-Trần kiểm, lão gia hỏa này nói không sai, tốt nhất là hãy chuẩn bị trước, vạn nhất lão chết ở viện kiểm sát, chẳng những là bản án không phá được, mà còn có phiền toái, lão gia hỏa này rất giảo hoạt đấy.
Cảnh Trường Văn giải thích nói.
Cảnh Trường Văn nói đem Trần Đông sợ tới mức không nhẹ, vội điều đến từ bệnh viện một xe cứu thương, hai mươi tư tiếng đồng hồ chờ lệnh.
-Trần kiểm, tối nay tôi chờ tin tức của ông, để bên kia xác định rồi thì tôi gọi điện thoại cho ông .
Cảnh Trường Văn nhìn một hồi Hoa Cẩm Thành đang bị thẩm, rồi cáo từ Trần Đông rời đi.
Vẫn là Triệu Lâm lái xe, nhưng mà hắn nhìn thấy Cảnh Trường Văn vẻ mặt ngưng trọng, không có lên tiếng, thế nhưng từ khi nghe được ba chữ Hoa Cẩm Thành kia, cũng có thể nghĩ ra được Cảnh Trường Văn tìm đến Trần Đông là vì bản án Hoa Cẩm Thành, vì vậy hắn đang do dự có nên hay không đem tin tức này nói với Đinh Trường Sinh.
Thế nhưng vừa lúc đó, điện thoại Triệu Lâm tại trong túi quần reo lên, cũng may là lái xe, hơn nữa đang cùng lãnh đạo của mình cùng một chỗ, người khác có gọi điện thoại cũng là không trọng yếu đấy, vì vậy Triệu Lâm Căn vẫn chăm chú lái xe, mãi cho đến khi đem Cảnh Trường Văn đưa về cục công an thành phố.
Lúc đi WC, lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, thì thấy đó là một số xa lạ, trong nội tâm thở phào một hơi, thế nhưng cái số này còn phát tới một tin nhắn, nói hắn khi nào thuận tiện thì trả lời điện thoại, điều này làm cho trong lòng của hắn lo lắng rồi, vì vậy chạy tới ngoài cửa quầy bán thuốc lá, lấy cớ điện thoại di động của mình hết pin rồi, mượn dùng điện thoại quầy bán thuốc là gọi cho số xa lạ kia.
-Alo…là ai vậy?
Sau khi nối máy, Triệu Lâm hỏi.
-Tôi là Đinh Trường Sinh, anh đang ở đâu vậy?
Đinh Trường Sinh tại trong điện thoại hỏi, loại ngữ khí này làm cho Triệu Lâm cảm giác rất áp lực, có thể là bởi vì sự tình lần trước, trong lòng của hắn vẫn luôn chôn lấy sợ hãi Đinh Trường Sinh thật sâu.