1843
Đối với người vợ hung dữ của mình, Đinh Trường An lại hiểu rất rõ ràng, tuy rằng nàng không có ở trên con đường làm quan nhưng lại tập trung tinh thần giúp đỡ chồng của mình chui vào, có đôi khi ngay cả chính hắn cũng không biết làm thế nào mới tốt, bởi vì tính cách của hắn quyết định, nên hắn cũng không có muốn lĩnh phần nhân tình này.
…………………………………………………………………………………………..
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Đinh Trường An đem con đưa vào nhà trẻ, liền đi đến văn phòng, đem bản tự kiểm tối hôm qua viết ra kiểm tra lại sửa sang lại một lần, in ra, sau đó chuẩn bị mang đến cho chủ nhiệm Tạ Hân Di.
Nữ cán bộ huyện Vân Lâm không ít, nhưng Tạ Hân Di làm nữ cán bộ đến cấp bậc này lại không có nhiều, Tạ Hân Di là chủ nhiệm ban xã hội an sinh của huyện, đồng thời còn kiêm nhiệm phó tổ chức cán bộ huyện Vân Lâm, vì vậy trong việc bổ nhiệm có tiếng nói rất là nặng cân, đây cũng là lý do có rất nhiều người sợ nàng, mà muốn nịnh bợ nàng cũng không ít.
Nhưng là vì nàng là một người đàn bà, hơn nữa còn là một người đàn bà đã ly hôn, vì vậy ngay cả có người muốn nịnh bợ nàng cũng khéo léo, để tránh làm cho người ta rơi xuống thành câu chuyện đầu đề, nên tất cả mọi người phải cân nhắc, vì thế có rất ít người dám tiếp cận nàng.
Đinh Trường An cầm trong tay tờ giấy A4, đứng ở trước cửa phòng làm việc nàng, do dự rất lâu, mới gõ cửa, thế nhưng hắn không biết là trong lúc đi ngang qua hành lang, đến cuối hành lang phòng làm việc của chủ nhiệm, từng ánh mắt các văn phòng đã nhìn theo thân ảnh của hắn đến cuối hành lang.
Tại thời khắc mẫn cảm này, ai cũng muốn biết người nào đang làm gì đó, để rút ra kình nghiệm cho mình còn có chỗ nào không tốt, vị trí trưởng phòng bảo hiểm y tế tuy rằng chức vụ cũng không là lớn lắm, nhưng có một cái quyền lực rất lớn, bởi vì hắn sẽ trông coi xét duyệt bảo hiểm y tế toàn bộ các bệnh viện huyện, nào là các loại thuốc có thể dùng bảo hiểm y tế thanh thanh toán, tất cả đều là do bên bảo hiểm y tế chỗ định đoạt, có vài bệnh viện vì lợi ích, đối với bên bảo hiểm y tế nịnh bợ không cần nói rồi..
Vì vậy, thời điểm này Đinh Trường An đi gõ cửa của chủ nhiệm, làm sao mà mọi người có thể không bàn tán đây?
-Vào đi…
Bên trong truyền đến một tiếng thanh thúy nữ nữ cao.
Đinh Trường An lúc này mới đẩy cửa tiến vào, vào cửa mới phát hiện Tạ Hân Di cũug không tại trên ghế làm việc, mà là cầm lấy một bao thức ăn cho cá, đang cho cá trong hồ ăn, Tạ Hân Di thân mặc đồng phục công sở, mái tóc dài phiêu dật trong nháy mắt trên mặt đẹp không mang theo bất luận cái gì biểu lộ, cùng đồng dạng cái gọi là băng sơn mỹ nhân đấy, màu trắng sáng áo sơ mi đồng phục hợp thể bao vây tại trên người nàng, đem nửa người dáng người đẹp đẽ tận tình thể hiện ra, một đôi bầu vú cao ngất trước ngực, cao cao chống đỡ lên, ở trước ngực vạch lên một cái khe thật sâu chính giữa hai bầu vú, nhìn qua đầy đặn kiên quyết thật sinh động.
Vạt áo sơ mi nhét vào bên lưng cái váy, khiến cho bờ eo dài dịu dàng nắm chặt, càng gia tăng thêm vài phần linh động, sát nửa người dưới là váy công sở màu đen, bao vây tại cái mông tràn đầy co dãn, hai mảnh thịt mông thập phần đầy đặn động lòng người, bên dưới cái váy hình dáng cặp đùi ngọc đã ở trước mặt Đinh Trường An như ẩn như hiện, làn váy kéo căng tại trên cặp đùi Tạ Hân Di cơ hồ không cần dùng tay sờ lên, Đinh Trường An có thể cảm giác được đến trên đôi chân nàng phát ra ấm áp khí tức, đây tuyệt đối là một đôi đùi đẹp cực phẩm, có thể tưởng tượng chỉ cần nàng hơi khom người xuống chút nữa, thì làn váy bao vây phía dưới sẽ lộ ra chỗ thần bí hấp dẫn phong tình vạn chủng của nàng.
-Chủ nhiệm....tôi…tôi… đến giao bản tự kiểm.
Đinh Trường An nhìn xem lướt qua thân thể Tạ Hân Di nên có chút không lúng túng ngượng ngùng…
-Bản tự kiểm? Bản tự kiểm cái gì? Ngồi xuống đi…
Tạ Hân Di có chút ngạc nhiên hỏi.
Đinh Trường An lúc này sững sờ, trong nội tâm có chút hối hận, nguyên lai lãnh đạo đã sớm quên cái chuyện ngày hôm qua, mình lại tới nơi này đưa ban tự kiểm, đây không phải là nhắc nhở lãnh đạo nhớ lại chuyện ngày hôm qua sao, nhưng mà thời điểm này có hối hận thì cũng đâu có thể nào..
-Ách...
-A, ý cậu nói là chuyện ngày hôm qua, tôi nhớ ra rồi .
Tạ Hân Di cho cá ăn xong, sau đó đến chậu rửa mặt rửa tay, lau khô sau rồi đi về phía bàn làm việc, ngồi vào trên ghế đối diện với Đinh Trường An.
Hai chân nàng vắt chéo lên, một thoáng sát na kia, Đinh Trường An lại trông thấy cái qυầи ɭóŧ trắng màu da thật sâu khảm ở giữa hai chân Tạ Hân Di, giống như tầng thứ hai da thịt của nàng vậy, cái qυầи ɭóŧ màu trắng lộ tuyến, cũng đã thật sâu ghìm vào chính giữa cái âm hộ nàng, mà hai bên mép ngoài có chút phồng lên, chứng kiến cái chỗ đó đẫy đà, trong tâm Đinh Trường An không khỏi nhảy dựng lên.
-Chủ nhiệm… chuyện ngày hôm qua là tôi làm sai, trong thời gian làm việc lại đi ra ngoài làm chuyện riêng của mình, tôi nhất định sửa lại, không có lần sau nữa, đây là bản tự kiểm của tôi....
-Được rồi ….
Tạ Hân Di không có níu lấy chuyện ngày hôm qua, làm cho Đinh Trường An có chút bất ngờ.
-Đinh Trường An, cậu là người như thế nào thì tôi rất rõ ràng, mặc dù có thành tích cao, nhưng mà tính tình cao ngạo, nói thật, với tính cách như vậy, cậu thật sự không thích hợp tại trong chốn quan trường lăn lộn, cậu đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh rồi, nên đi thêm một bước, tiếp tục khảo thi tiến sĩ nghiên cứu học vấn, như vậy so với tại trong chốn quan trường dễ lăn lộn hơn nhiều .
Tạ Hân Di chẳng những là không có phê bình Đinh Trường An, ngược lại là đối với Đinh Trường An làm một phen khuyên nhủ.
Thế nhưng những lời này nghe vào trong lỗ tai Đinh Trường An, hắn chẳng những là không có cảm thấy vui vẻ, ngược lại là trên lưng trên bắt đầu phát lạnh, gần đây vẫn luôn nói về việc chỉnh đốn tác phong cán bộ, nghe nói còn là do một phó bí thư thành ủy chủ đạo đấy, chủ nhiệm nói như vậy không phải là muốn bắt mình khai đao sao?
Mỗi một lần có vấn đề chủ trương mới đều có những người cái gọi là người làm bia đỡ đạn sẽ bị đẩy đi ra, lúc này đây chẳng lẽ thật sự đến phiên mình rồi sao? Phàm là lãnh đạo nếu lời nói thấm thía như vậy cùng ngươi, mười phần thì hết chín phần là dữ nhiều lành ít.
-Cái vị trí trưởng phòng bảo hiểm y tế đang trống, rất nhiều người ánh mắt liền đỏ lên, cũng không có thiếu người tiễn đưa lễ vật đến trong nhà tôi, để khi nào tôi rút ra thời gian đưa đến ban kỷ luật thanh tra, chỉ có cậu là một người duy nhất không có đưa cho tôi lễ vật, cậu không nghĩ tới cái chỗ vị trí chủ nhiệm bảo hiểm y tế này sao?
Tạ Hân Di hai tay giao nhau, đặt ở bụng của mình, hai chân giờ đã hạ xuống, có chút hơ hở ra, thật ra thì bây giờ toàn bộ cái âm hộ phồng to của nàng đang hiện ra ở trước tầm nhìn của Đinh Trường An rồi, nàng ung dung nhìn xem người nam nhân đối diện này, chỉ là ngược lại Đinh Trường An giờ lại không dám nhìn đến mà thôi…
Bằng cấp cao, nghiên cứu sinh, tính tình kiêu ngạo, tuy rằng cũng thường thấy trong tất cả các cơ quan, thế nhưng là tốt nghiệp qua nhiều năm như vậy, vậy mà Đinh Trường An vẫn còn có thể bảo trì tiết tháo như vậy, làm cho Tạ Hân Di đối với hắn rất là thưởng thức, thế nhưng là cái loại thưởng thức này cũng chỉ là thưởng thức, đúng theo lời của nàng nói, Đinh Trường An đúng là loại người không thích hợp tại quan trường lăn lộn, hắn thích hợp hơn làm ngà voi trong tòa tháp, cái loại môi trường sinh hoạt không tranh quyền thế.
-Muốn nói không nghĩ tới chuyện này, đó là lừa gạt lãnh đạo, nhưng mà tôi tự mình biết rõ, tôi chỉ là một người bên ngoài, không có quan hệ, không có nhân mạch, bên nhà vợ của tôi cũng không có quan hệ với bất kỳ ai, nếu cùng tranh giành, thì chỉ tự rước lấy nhục, có đôi khi cúi thấp người, trong nội tâm vẫn là nhận lấy hoàn hảo một chút, không có nghĩ nữa, không đi tranh giành, cũng sẽ không đến nỗi lúc không chiếm được, lại không nỡ bỏ xuống được .
Đinh Trường An cười cười giải thích nói.
- Thế nhưng nếu vợ của cậu muốn cậu tranh giành thì sao? Tôi nghe nói vợ của cậu đúng là ủng hộ cậu theo đuổi đấy, tôi còn thấy nếu như vợ cậu là cậu, nhất định là so với cậu còn mạnh hơn nhiều.. .
Tạ Hân Di nói ra.
Tạ Hân Di nói làm cho Đinh Trường An rất là xấu hổ, có chút không ngẩng đầu được lên, vợ của mình thật đúng là thanh danh nổi bật bên ngoài a, vợ của mình là người mê làm quan, thanh danh đã sớm làm cho mọi người đều biết rồi, điều này làm cho Đinh Trường An không còn lời nào để nói.
-Cậu an bài chiếc xe, xế chiều hôm nay tôi lên thành phố Hồ Châu một chuyến, cậu cùng đi với tôi.
Tạ Hân Di phân phó nói.