1853.
Đối với đề nghị Cảnh Trường Văn, Trần Đông rất cảm thấy hứng thú, thế nhưng khi hắn cùng La Đông Thu gặp mặt, vẻ tính tích cực của hắn đã bị hạ thấp xuống, bởi vì Trần Đông cũng không có được La Đông Thu đưa ra bất luận lời hứa hẹn gì, trái lại thái độ La Đông Thu ngạo mạn làm cho Trần Đông cảm giác mình không có được coi trọng đầy đủ, có lẽ là tác dụng của mình không có lớn như là Cảnh Trường Văn.
Bản thân có bao nhiêu tác dụng, có lẽ chỉ là ý tứ riêng của Cảnh Trường Văn mà thôi, La Đông Thu thì không tin tác dụng của Trần Đông, thế nhưng là nhờ như vậy, lăn qua lăn lại, ngược lại đã làm cho Trần Đông đối với Hoa Cẩm Thành lại càng sinh ra nhiều hứng thú.
Mặc dù tại Hồ Châu so với tại Bạch Sơn thì mạnh hơn nhiều, hơn nữa tại trong vụ án Quan Nhất Sơn, Hoa Cẩm Thành nếu có giam giữ thì cũng không được bao lâu, chỉ là vì chuyện cháu trai công tác mà đút lót cho Quan Nhất Sơn một chút tiền mà thôi, nhưng mà chuyện này mới chỉ là do Quan Nhất Sơn khai ra, nếu Hoa Cẩm Thành thừa nhận thì liền xong việc.
Vì vậy Hoa Cẩm Thành trong khoảng thời gian này cũng không có bị làm khó bao nhiêu, ở tại trong nhà khách này tuy rằng so ra kém hơn trong nhà mình, nhưng lại là yên tịnh hơn rất nhiều, đêm nay Hoa Cẩm Thành lại bị mang đến một gian phòng, vẫn là trong nhà khách này, chỉ là thay đổi gian phòng khác.
Lần nữa gặp lão chính là Trần Đông, hơn nữa đã bày xong đồ uống trà, Trần Đông đang pha nghệ thuật uống trà.
-Hoa lão bản,, mời ông uống trà.
Trần Đông gặp Hoa Cẩm Thành tiến đến, cười cười nói, nhưng mà cũng không có động đậy thân thể.
Hoa Cẩm Thành cũng lơ đễnh, hôm nay lăn lộn cho tới tình trạng này, cái tình cảnh gì mà chưa từng thấy qua, đối với lão mà nói, khó khăn nhất thì còn chưa tới, đây là theo suy đoán của lão, vì vậy đối với kết cục về sau, kết cục thảm nhất có khả năng là gia sản của mình bị mưu đoạt, nếu mình bị diệt khẩu hoặc là ngồi tù, vấn đề này cũng không sao cả, đã đến niên kỷ này, thì mình còn có thể sống bao năm nữa?
-Trần kiểm có việc gì không?
Hoa Cẩm Thành ngồi ở trước mặt Trần Đông, nhìn qua thấy lão rất hiền lành, đối với chuyện này đã có sơ bộ đoán chừng, nên cũng không có khẩn trương sợ hãi, người sở dĩ sợ hãi là bởi vì không thể nắm chắc được vấn đề.
-À…về chuyện của Quan Nhất Sơn, vấn đề của ông không lớn, bất quá những vấn đề khác lại không nhỏ, ông suy nghĩ một chút đi, còn có chuyện gì chưa nói ra, tôi cho ông một cơ hội, nếu đợi tôi nói ra thì không còn có ý nghĩa rồi.
Trần Đông vẻ bên ngoài thì cười, nhưng trong lòng không cười, nói.
Hoa Cẩm Thành sững sờ, không rõ Trần Đông đến cùng là có ý gì, thế nhưng là nếu như Trần Đông đã nói như vậy, hắn cho rằng Trần Đông ít nhất là nắm bắt mình chuyện gì, thế nhưng suy nghĩ qua một lần, thì không có chuyện gì mà làm cho mình bị té nhào, nếu đẩy về phía trước đến tầm vài thập niên, khả năng mình còn có chút ít sự tình phạm pháp kỷ cương, thế nhưng từ khi đã có tiền, thì những sự tình kia lão đã không còn làm, cao lắm cũng là vui chơi giải trí, vui đùa một chút với đàn bà mà thôi, chẳng lẽ viện kiểm sát ngay cả những sự tình này cũng quản?
-Trần kiểm, tôi đã lớn tuổi, nên không nghĩ ra, hơn nữa nhiều ngày như vậy không có đi ra ngoài, đầu óc giống như là bột nhão vậy, nếu tôi đã phạm vào chuyện gì, xin Trần kiểm nhắc nhở cho biết, có thể tôi mới nhớ lại được.
Hoa Cẩm Thành cân nhắc nói.
Trần Đông nhìn xem Hoa Cẩm Thành giả bộ hồ đồ mỉm cười, nói thật số tiền kia đút lót Quan Nhất Sơn, vấn đề này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, đối với tổng số tiền Quan Nhất Sơn nhận hối lộ thì số tiền kia mà nói chỉ là sô lẻ, không coi là cái gì, chỉ là Trần Đông cảm thấy hứng thú không phải cái chuyện này, mà là Hoa Cẩm Thành cùng La Đông Thu ở giữa mâu thuẫn là cái gì.
Đinh Trường Sinh cùng La Đông Thu vì sao mâu thuẫn thì hắn là biết rõ đấy, thế nhưng nếu như nói Hoa Cẩm Thành cùng La Đông Thu cũng là vì mảnh đất xí nghiệp kia mà nói, Trần Đông thật đúng là không thể tin được đấy.
-Hoa lão bản, có phải là ông đã đắc tội người nào?
Trần Đông hỏi.
-Đắc tội với ai đây? Trần kiểm, cả đời này tôi kinh doanh buôn bán thì có thể đắc tội với nhiều người, ngay tại trước đây không lâu, còn đắc tội với đệ nhất công tử trên tỉnh có quyền thế, không biết ý ông nói có đúng là hắn không?
Hoa Cẩm Thành vẻ mặt ung dung, làm như hoàn toàn không cho chuyện này là chuyện quan trọng ..
Trần Đông sững sờ, hắn không nghĩ tới Hoa Cẩm Thành lại biết rõ vậy, chỉ là nếu như chỉ là bởi vì mảnh đất kia mà nói, La Đông Thu có đáng giá để mà lặp đi lặp lại nhiều lần đối phó cùng Hoa Cẩm Thành?
-Hoa lão bản, ông là người lão luyện, nếu như đã biết rõ, vậy chuyện này có bao nhiêu phiền toái thì ông có minh bạch chưa? Ông muốn giải quyết như thế nào? Tuy rằng bản án Quan Nhất Sơn thì ông có liên quan đến vụ án không sâu, thế nhưng tại chỗ này tôi cũng không có khả năng đễ dàng đem ông thả ra.. .
Trần Đông đương nhiên biết người sau lưng Hoa Cẩm Thành chính là Đinh Trường Sinh, tuy rằng Cảnh Trường Văn cường điệu Hoa Cẩm Thành là xã hội đen Hồ Châu, mà Đinh Trường Sinh chính là ô dù sau lưng của lão, thế nhưng Trần Đông cũng không phải là người ngu.
Phàm là muốn dựa vào chứng cứ, muốn tính chuyện với Hoa Cẩm Thành, thì cũng chỉ là cái vụ án đút lót án này mà thôi, còn những chuyện khác sẽ rất khó lật lên, Cảnh Trường Văn chính là muốn cầm lấy Hoa Cẩm Thành, cũng không để mà nuốt trôi..
Đối với một cái bản án mà nói, cục công an là nấu cơm, viện kiểm sát là bưng cơm, pháp viện là ăn cơm đấy, thế nhưng nếu bản án làm không vững chắc, viện kiểm sát dám bưng lấy sao? Bây giờ không phải là trước kia, bây giờ là thời buổi Internet thông dụng, một khi bản án bị lộ ra ngoài, không có thể khống chế được thông tin phát triển, nói như vậy, thì mạo hiểm như thế nào có thể nghĩ được.
-Trần kiểm, chuyện của tôi thì ông không quản được đâu, ông đắc tội không nổi với mấy người kia, bất quá chuyện của tôi, nếu ông muốn được dễ dàng, thì hãy cùng Đinh Trường Sinh khu trưởng gặp mặt, có lẽ còn có biện pháp để giải quyết..Ài… tôi đã già, muốn ngủ sớm dậy sớm, nếu Trần kiểm không có chuyện gì khác mà nói, tôi về trước đi ngủ đây .
Hoa Cẩm Thành tuy rằng nói như vậy, nhưng cũng không đứng dậy.
-Ha ha, đến lúc này rồi, Hoa lão bản còn có thể ngủ được, tố chất thật đúng là không tầm thường a.
Trần Đông gật đầu cười cười nói.
-Nghìn vàng tản đi còn khôi phục lại được, có đôi khi có tiền là tốt, nhưng mà nếu như tiền cứ làm cho người lo lắng, thì có thể sẽ không tốt, nói không chừng còn bị mất mạng, nếu như cho tôi có kiếp sau, tôi chắc chắn sẽ không liều mạng kiếm tiền như vậy, cứ thành thật làm một người dân chúng bình thường thì không tốt hơn sao? Ài, giờ đã chậm rồi .
Hoa Cẩm Thành lắc đầu cười khổ, đứng người lên quay người đi ra.
Thế nhưng cái này buổi nói chuyện này làm Trần Đông cả kinh không nhẹ, trong tay nắm bắt cái chung trà, mãi cho đến khi trong chung trà đều nguội lạnh, lúc này mới nặng nề buông xuống, nếu như Hoa Cẩm Thành nói thật sự, như vậy bản thân mình thật sự đúng là đang làm xiếc đi trên dây…