1866.
Đinh Trường Sinh rất nhanh tìm kiếm một nhà nghỉ ven đường, thuê hai gian phòng, cũng may bây giờ là mùa hè trời không lạnh, bằng không nhất định sẽ làm Tưởng Mộng Điệp bị đông lạnh hỏng mất với cái váy mặc ở nhà mỏng manh như vậy.
Dàn xếp mọi chuyện xong, Đinh Trường Sinh đi đến trong phòng Tưởng Mộng Điệp, nàng vẫn còn vì chuyện vừa rồi mà hoảng sợ, nếu như Đinh Trường Sinh không đến nhà, nếu như không phải trùng hợp như vậy, thì hậu quả ra sao thì chỉ có nàng tự mình biết mà thôi…
-Cô có nhận thức những người kia không?
Đinh Trường Sinh hỏi.
-Nhận thức, những người này đã từng bắt cóc tôi cùng em trai của tôi, tôi nhớ được là chính anh đem chúng ta cứu ra, lúc này đây vẫn là anh, tôi cũng không biết nên cảm tạ anh như thế nào, chị của tôi nếu biết nhất định thì sẽ rất lo lắng đấy, Trường Sinh …anh đừng có báo cho chị của tôi biết được khôn? Nàng bây giờ cũng bất tiện để biết những chuyện như thế này.. .
Tưởng Mộng Điệp trong lúc lơ đãng để lộ ra sự lo lắng.
-Bất tiện? Có ý tứ gì?
Đinh Trường Sinh sững sờ, hỏi.
-Chắc anh còn không biết, bởi vì chị của tôi không nói cho anh biết, nàng đã mang thai, nàng nói là con của anh đấy… .
Tưởng Mộng Điệp không biết mình như vậy có đúng hay không, nhưng mà nàng vẫn luôn cảm thấy chị mình cứ như vậy một mực gạt hắn thì không tốt, trước kia nàng không có cơ hội nói với Đinh Trường Sinh, lúc này đây đúng lúc đụng phải cùng nhau, nàng cảm thấy có lẽ nên nói cho hắn biết, chứ không nên gạt hắn.
Đinh Trường Sinh nghe xong, đầu thoáng cái chóng mặt, đến cùng là xảy ra cái chuyện gì vậy? Từng người một mang thai liền chạy ra nước ngoài, thế nhưng là vô luận nói như thế nào, việc Tưởng Ngọc Điệp mang thai làm cho hắn thật bất ngờ đấy, bởi vì Tưởng Ngọc Điệp cùng Hạ Hà Tuệ thì không giống nhau, Hạ Hà Tuệ là cùng hắn thương lượng qua, thế nhưng Tưởng Ngọc Điệp này đây là tiền trảm hậu tấu a.
-Chuyện xảy khi nào?
Đinh Trường Sinh hỏi.
-Cái chuyện này….anh hỏi tôi, tôi nào biết được, đây là chuyện của hai người mà…
Tưởng Mộng Điệp xấu hổ đỏ mặt, thằng Đinh Trường Sinh cũng thật là có ý tứ, chuyện cá nhân hai người đã làm cái gì sự tình chính các ngươi không biết sao, mà còn lại hỏi ..
-À… còn hai tên kia vì sao lại tìm đến cô vậy?
Đinh Trường Sinh suy nghĩ một chút cũng đúng, vì vậy dời đi chủ đề, hỏi.
-Tôi đến trong tỉnh chuẩn bị tham gia đấu thầu xây dựng bệnh viện y dược tỉnh đấy, buổi tối lúc về đến nhà thấy không có gì khác thường, nhưng mà sau khi cơm nước xong xuôi lên trên lầu, liền bị bọn chúng khống chế.
Nói đến đây, Tưởng Mộng Điệp rùng mình, xem ra nàng thật là sợ không nhẹ.
-Bọn chúng có nói cái gì không?
Đinh Trường Sinh nhíu mày hỏi, xem ra là bọn chúng nhìn chằm chằm vào Tưởng Mộng Điệp rồi, hơn nữa rất có thể đã theo dõi nàng không phải một ngày, hay hai ngày rồi.
-Bọn họ là muốn nhà máy của tôi tiếp tục sản xuất ma túy, cung cấp cho bọn chúng, bọn chúng sẽ chia lợi nhuận cho tôi, nhưng mà tôi không có đáp ứng, vì vậy bị bọn chúng trói lại, nếu anh không kịp xuất hiện, thì tôi chắc sống không đến ngày mai rồi, anh rể, tôi không muốn làm cái gì nữa, tôi muốn xuất ngoại, tôi thật sự rất sợ hãi .
Tưởng Mộng Điệp nói đến đây, cơ hồ là khóc lên.
Đinh Trường Sinh thở dài, nói ra:
-Xem ra bọn chúng không có uổng phí công sức đi theo Bạch Khai Sơn lăn lộn a, bây giờ lại muốn đi theo con đường của lão ta trắng, thật đúng là không thấy quan tài thì vẫn không đổ lệ, như vậy đi, chuyện trong xưởng dược bây giờ cô trước không cần lo, nếu có chuyện gì khẩn cấp, cứ để cho bọn họ gọi điện thoại cho cô là được, tôi thấy cô đã bị người theo dõi, mặt khác, nhà này bây giờ không thể ở được, cô thay đổi nhà đi.. .
-Đổi nhà? Tôi có thể đổi đi đâu? Đúng rồi, anh rể, trong nhà anh có người ở không? Tôi đến chỗ đó ở chứ?
Tưởng Mộng Điệp không biết là đã bị sợ đến choáng váng đầu hay là cố ý đấy, rõ ràng đưa ra ý muốn tới nhà của Đinh Trường Sinh ở, đây không phải dê đưa vào miệng cọp sao?
Hơn nữa lúc mới bắt đầu xưng hô còn là anh Trường Sinh, hiện tại cũng biến thành anh rể rồi, điều này làm cho Đinh Trường Sinh rất khó cự tuyệt, có thể là chuyện này phải gọi điện thoại cho Tưởng Ngọc Điệp, hỏi nàng một chút mới tốt, thế nhưng là nếu hỏi, Tưởng Ngọc Điệp nhất định sẽ hỏi vì sao, như vậy chuyện tối nay xảy ra phải kể cho Tưởng Ngọc Điệp biết, nàng hiện tại mang thai, nếu biết Tưởng Mộng Điệp ở trong nước gặp được chuyện nguy hiểm như vậy, nhất định là lại lo lắng, điều này làm cho Đinh Trường Sinh trong nội tâm rất là xoắn xuýt.
-Ách, cô đến chỗ của tôi thì bất tiện, ở Hồ Châu cô không có địa phương khác để ở sao? Bằng không mời mấy người bảo tiêu đi.
Đinh Trường Sinh đề nghị.
-Bảo tiêu chuyện này tôi cũng nghĩ qua, nhưng mà bảo tiêu có thể vô điều kiện tín nhiệm sao? Bây giờ mọi người đều chỉ biết là tiền trong mắt, rất khó nói bảo tiêu không có bị mua chuộc, vì vậy tôi cảm thấy cũng không đáng tin cậy.
Đối mặt Đinh Trường Sinh đề nghị, Tưởng Mộng Điệp dăm ba câu liền hóa giải.
-Nhưng mà cô đến ở chỗ của tôi, rất là bất tiện.
Đinh Trường Sinh không muốn đáp ứng.
Những người khác không nói, Triệu Hinh là thường xuyên đến nhà mình, nếu phát hiện trong nhà mình có cô gái này, về sau này chắc chắn sẽ không tới cửa, mà đối mặt với một cô gái như Tưởng Mộng Điệp trong nhà, Đinh Trường Sinh không phải là chính nhân quân tử gì, khó tránh khỏi cướp cò sát thương, vạn nhất phát sinh sự tình gì đó, mình làm sao đối với Tưởng Ngọc Điệp nói rõ đây, việc này thì không có cách nào giải thích.
-Anh rể, sao anh có thể nói như vậy chứ, chị của tôi trước khi đi, thì anh đã đáp ứng chiếu cố tôi đấy, trong khi tình huống tối nay có nhiều nguy hiểm, nếu tôi xảy ra chuyện gì, thì chị của tôi không phải là đi tìm chết sao a? Tôi mặc kệ, dù sao tôi cũng muốn đến nhà của anh ở, nếu không thì tôi cũng chỉ có thể là xuất ngoại giống chị của mình, chuyện của các người tôi cũng mặc kệ, thích sao thì cứ làm thế đi .
Tưởng Mộng Điệp thấy Đinh Trường Sinh ra sức khước từ, thì không kiên nhẫn nữa.
-Vậy được rồi, như vậy đi, cô cứ nghỉ ngơi trước, có chuyện gì chúng ta ngày mai hãy nói.
Đinh Trường Sinh bất đắc dĩ lắc đầu về tới gian phòng của mình, xem đề nghị này của Tưởng Mộng Điệp, nếu không phải là hắn biết rõ A Long cùng A Hổ hai tên khốn kiếp này thì không có khả năng cùng Tưởng Mộng Điệp chung một phe, hắn tám, chín phần hoài nghi đây là Tưởng Mộng Điệp tự tạo ra cục diện đấy..
-Lão đại, nhẹ thôi, đau…
Sau khi Đinh Trường Sinh đào tẩu, A Long cùng A Hổ cũng không có ở lại đây lâu, thu thập liền rời đi rồi, nhưng mà khi trở lại chỗ ở, A Long tiếp tục chăm sóc vết thương cho A Hổ, bởi vì máu vẫn còn là không ngừng chảy ra.
-A Hổ, mày hôm nay mệnh thật đúng là lớn, đối phương một dao kia phóng trúng cổ họng của mày đấy, nếu mày không trầm ngồi xuống kịp, đoán chừng bây giờ đã chết rồi.. .
A Long thần sắc ngưng trọng băng bó lấy A Hổ miệng vết thương, nói ra.
-Mẹ kiếp, nếu để cho em biết là ai, em nhất định không tha cho hắn.
A Hổ hung hãn nói.
-Chuyện tối nay, là do chúng ta chủ quan, bất quá chuyện này nếu suy nghĩ lại thì thấy kỳ quặc, người kia tại sao lại có chìa khoá biệt thự này đấy, nếu là tình nhân trước đây của của Tưởng Ngọc Điệp, nhưng mà tình nhân của Tưởng Ngọc Điệp thì có mấy người? Bạch Khai Sơn thì lão chết rồi, vậy nói ai vào đây?
A Long tựa hồ nghĩ tới điều gì.
-Vậy….ý nói là Đinh Trường Sinh ? Thế nhưng chiếc xe của Đinh Trường Sinh thì em nhận thức, tối hôm qua là một chiếc xe khác, chứ không phải chiếc xe việt dã kia .
-Đần, hắn đổi xe khác không được sao?
A Long oán hận nói.
Nếu là thật chính là Đinh Trường Sinh mà nói, thì chuyện này thật phiền toái, Tưởng Ngọc Điệp trước kia chính là dựa vào Đinh Trường Sinh đấy, hiện tại em gái của nàng cũng là dựa vào Đinh Trường Sinh, xem đến kế hoạch của mình lại phải sửa đổi.