1867.
- Đại ca, nếu như đúng là Đinh Trường Sinh mà nói, chuyện của chúng ta chỉ sợ là phiền toái, em thấy chúng ta hay là không nên trêu chọc đến hắn là xong, tên khốn kiếp này, đó là là khắc tinh của chúng ta, Bạch Khai Sơn chết rồi, A Báo cũng chết rồi, em đêm nay thiếu chút nữa cũng chết trong tay hắn, thằng này không dễ chọc vào..
A Hổ còn sợ hãi nói, bởi vì lời nói A Long mới rồi nói ra đâm toạc một sự kiện, đó chính là nếu đêm nay không phải theo bản năng ngồi xổm nhanh xuống, chỉ sợ hiện tại đã đi gặp A Báo rồi.
-Như thế nào? Mày sợ?
A Long hỏi.
-Không phải, không phải là sợ, nhưng mà chúng ta có rất nhiều phương pháp để kiếm tiền, không cần phải cần phải cứ đâm đầu vào chuyện này để cùng Đinh Trường Sinh phát sinh mâu thuẫn, vạn nhất bị cảnh sát bắt được, chúng ta có khác gì là nhận cái chết đâu, Bạch Khai Sơn có nhiều tiền như vậy, có cái gì hữu dụng đâu, khi đến chết ngay cả hoá vàng tiền mã cũng đều không có.
A Hổ nói ra.
-Mày nói rất đúng, nhưng mà tao nói cho mày biết, qua nhiều năm như vậy, mày ngoại trừ gϊếŧ người thì còn biết làm cái gì?
-Ách, chuyện này…đến lúc đó từ từ suy nghĩ biện pháp đi .
A Hổ trải qua chuyện tối nay, manh động đã thoái ý, chỉ là tại trước mặt A Long không dám nói, hắn nói được đến trình độ này thì cũng đả là quá mức rồi..
-Tao cũng không muốn khô đao thè lưỡi ra liếm máu mua bán, nhưng mà không có tiền thì cái gì cũng làm được, chính là cho dù muốn mua bán đứng đắn, cũng phải có món tiền đầu tiên, vì vậy nhà xưởng của Tưởng Ngọc Điệp chính là nơi tốt nhất để mua bán, chỉ cần nàng tiếp tục sản xuất ma túy, dựa vào bản lĩnh của chúng ta, hơn nữa còn A Sói nữa, không quá vài năm, chúng ta có thể phú giáp một phương rồi, đến lúc đó chúng ta đổi nghề làm đại lão bản, không thật là tốt hơn sao?
A Long biết rõ, từ khi A Báo chết đi, mấy huynh đệ này lòng trung thành đối với hắn độ đã giảm thấp xuống, nhưng mà trước mắt mà nói, vẫn còn có thể khống chế, vì vậy muốn thừa cơ hội này hảo hảo kiếm một chút, đợi đến lúc kiếm đủ tiền vốn, thì hãy tính đến chuyện giải thể.
…………………………………………………………………………………………..
Đinh Trường Sinh vốn định sáng sớm đi tìm Thạch Ái Quốc, nhưng mà vừa bước ra cửa, thì thấy cửa gian phòng đối diện mở ra, Tưởng Mộng Điệp ngồi trên một cái ghế nhìn ra ngoài cửa, như vậy chỉ cần Đinh Trường Sinh bước đi ra ngoài nàng sẽ thấy được, trừ phi Đinh Trường Sinh nhảy cửa sổ mà đi.
-Cô một đêm này không ngủ được sao a?
Đinh Trường Sinh hỏi.
-Làm gì có a, sáng sớm tôi thức dậy ngồi đây chờ anh, anh đi đâu thì tôi theo đó, hay là tôi và anh cùng một chỗ quay về Hồ Châu đi, dù sao tôi cũng không dám một mình đi ra ngoài.
Tưởng Mộng Điệp đi chân không, đứng lên đạp tại trên mặt thảm, váy cũng là nhăn nhúm đấy, tóc rối tung, không có chút nào hình tượng thục nữ, xuyên thấu qua cái váy mỏng, Đinh Trường Sinh có thể mơ hồ nhìn thấy hai đầu núʍ ѵú nhỏ bé trước ngực nàng nổi lên, bởi vì từ khi giải cứu nàng thì cứ một bộ váy áo mỏng như thế chạy đến nơi đây, bụng bằng phẳng, ấn phía dưới cái rốn khéo léo mơ hồ có thể thấy được, hơn nữa tại bên dưới làn váy mỏng xuyên thấu là một cái qυầи ɭóŧ màu hồng trong suốt đấy, dán tại phía trên cái gò mu phồng to, làm cho người ta nhìn thấy từ nay về sau nhịn không được sinh ra xúc động vài phần muốn thân cận vuốt ve..
-Vậy không được, tôi còn phải đi gặp một lãnh đạo, cô cùng đi theo thì còn ra thể thống gì chứ?
Đinh Trường Sinh cau mày nói, Tưởng Mộng Điệp một chút cũng không có khéo hiểu lòng người như Tưởng Ngọc Điệp chị của nàng tỷ tỷ, như thế nào có cảm giác bám theo giống như là keo dính chuột vậy a..
-Tôi đây mặc kệ, anh đã đáp ứng chị của tôi chiếu cố tôi….
-Hắc, lại nhắc nữa…
-Anh rể, yên tâm đi, anh dẫn tôi đi ra ngoài mua quần áo, rồi đến biệt thự cầm lấy ít đồ, sau đó em tránh ở trong xe, tuyệt không đi ra ngoài.
Tưởng Mộng Điệp hứa hẹn nói.
Đinh Trường Sinh bất đắc dĩ, phụng bồi nàng mua quần áo, lại trở về một chuyến tại căn biệt thự, trong nhà cũng không có mất mát cái gì, xem ra đám A Long vẫn còn có chút đạo đức chức nghiệp, nhưng mà điều này cũng làm cho Đinh Trường Sinh lo lắng, xem ra bọn chúng thật đúng là âm hồn bất tán, có thể đoán được trong cuộc sống sau này, đám người A Long không biết có khả năng quấy rối hắn lúc nào.
Trong lúc đang chờ Tưởng Mộng Điệp lấy đồ, điện thoại Đinh Trường Sinh kịch liệt chấn động lên, lấy ra nhìn qua, là điện thoại từ văn phòng Lưu Thành An gọi đến, vốn hắn không muốn tiếp, nhưng mà nghĩ tới lời nó icủa Dương Phụng Tê, hắn thật đúng là muốn mở mang kiến thức một chút cái công ty Hán Đường Trí Nghiệp này ngưu bức đến tầm nào.
-Đinh khu trưởng, cậu thật là bận rộn a, tối hôm qua tôi gọi cho cậu nhiều mà cũng không có tiếp, như thế nào, là không muốn gặp tôi, hay là đang có việc?
Lưu Thành An nghĩ đến cách dùng tiên lễ hậu binh, nếu như mình cùng Đinh Trường Sinh quả thật sự nói chuyện không được, thì mới dùng đến thủ đoạn của hắn, trực giác nói cho hắn biết, giống như con người của Đinh Trường Sinh, trước thì dùng mềm vẫn là tốt hơn.
-Lưu Tổng, có chuyện gì cứ nói thẳng đi .
Đinh Trường Sinh không có thời gian cùng lão đoán mò khách sáo, vì vậy cũng liền nói ra..
-Cậu còn không có rời khỏi Giang Đô, hay là chúng ta lát nữa gặp mặt đi, như thế nào đây?
Lưu Thành An hỏi.
-Rồi nói sau, buổi sáng tôi còn có việc, nếu có thời gian tôi sẽ gọi điện thoại cho ông, ông nhắn qua số di động của ông đi..
Đinh Trường Sinh nói xong liền cúp điện thoại, bởi vì lúc này Tưởng Mộng Điệp đang lôi kéo một cái rương xuống lầu, hắn chạy đến giúp một chút.
-Cô chuẩn bị dọn nhà sao đây?
Đinh Trường Sinh nhìn xem nàng mang theo túi lớn, bao nhỏ cầm theo, hỏi.
-Không dọn nhà thì sao đây, tôi còn dám ở chỗ này ở à? Hơn nữa, tối hôm qua anh đã đồng ý để tôi chuyển đến nơi ở của anh rồi, như thế nào nhanh như vậy liền đổi ý rồi hả?
Tưởng Mộng Điệp thấy kỳ quái nên hỏi.
-Tôi lúc nào đáp ứng cho cô đến chỗ ở của tôi?
Đinh Trường Sinh không hiểu hỏi.
- Tối hôm qua nói, anh đừng có không thừa nhận.
Tưởng Mộng Điệp bĩu môi đi về hướng bên ngoài, lưu lại Đinh Trường Sinh không hiểu ra sao kéo lấy cái rương lớn ra cửa.
Cứ như vậy làm chậm trễ thời gian, lúc Đinh Trường Sinh đến nhà của Thạch Ái Quốc, thì Thạch Ái Quốc đã đánh xong Thái Cực quyền, bắt đầu ăn sáng, Đinh Trường Sinh tới gõ cửa, thì Tiêu Hồng bước ra mở cửa, Đinh Trường Sinh thở dài một hơi, cũng may không phải Thạch Mai Trinh, chứ không thì lại là một hồi lúng túng.
-Ồ, Trường Sinh, như thế nào lại đến đây, ăn cơm chưa?
Thạch Ái Quốc xoay người nhìn lại là Đinh Trường Sinh, lập tức dừng đũa, hơn nữa còn đứng lên hướng phía Đinh Trường Sinh đi vài bước, Đinh Trường Sinh tranh thủ thời gian tiến lên cầm tay Thạch Ái Quốc.
- Lãnh đạo, thân thể nhìn qua thấy cũng đã khỏe hơn trước rồi…
-Ừ… có chút đỡ hơn, ngồi đi, Tiêu Hồng… lấy cho hắn một chén cháo đi.
Thạch Ái Quốc nhìn thấy Đinh Trường Sinh thật cao hứng, cho tới nay lão đều là xem Đinh Trường Sinh như là con cháu đối đãi đấy, nếu không phải là Đinh Trường Sinh cùng với con gái của Cổ gia đã có hôn ước, lão cũng rất muốn tác hợp Đinh Trường Sinh cùng con gái của mình rồi.
-Thân thể tốt là tốt rồi, đúng rồi, cháu không thấy chị Trinh đâu a?
Đinh Trường Sinh tò mò hỏi, còn tưởng rằng nàng đang ngủ nướng.
-A, đợi tí nữa rồi hãy nói chuyện của nàng, cháu đến sớm như vậy, vậy là đã đến đây từ tối hôm qua à?
Thạch Ái Quốc không đếm xỉa tới hỏi.
-Vâng…đêm qua đến đấy, nhưng quá muộn, nên không dám quấy rầy chú, vì vậy liền sáng sớm chạy tới đây ăn chực rồi.
Đinh Trường Sinh cười giải thích nói.
-Ừ, gặp phải chuyện phiền toái sao?
Thạch Ái Quốc bây giờ ăn rất ít, một quả trứng gà cũng chỉ là ăn một nửa, sau đó liền buông đũa xuống, nhìn Đinh Trường Sinh, hỏi.
-Cũng không phải có nhiều chuyện phiền phức...
Đinh Trường Sinh liền đem tình huống khu Tân Hồ cùng sự tình công ty Hán Đường Trí Nghiệp kể qua, nói còn chưa dứt lời, Đinh Trường Sinh thấy Thạch Ái Quốc sắc mặt xanh mét, xem ra là nổi giận.
-Lũ sâu mọt.
Đinh Trường Sinh nói xong, Thạch Ái Quốc phun ra ba chữ, rất lâu đều không nói gì…