1868.
Dương Phụng Tê đương nhiên không biết Đinh Trường Sinh bị xảy ra chuyện gì, nhưng nàng lại biết rõ nếu như không kịp thời ngăn cản Đinh Trường Sinh mà nói, Đinh Trường Sinh rất có thể gặp phải uy hϊếp rất nghiêm trọng, nhất là trên con đường làm quan của hắn.
Vì vậy sáng sớm, Dương Phụng Tê ăn điểm tâm qua loa, liền thẳng đi đến ủy ban tỉnh, nàng muốn gặp gặp Lương Văn Tường, tại tỉnh Trung Nam, nàng cũng chỉ nhận thức có mỗi Lương Văn Tường mà thôi…
-Phượng Tê, sớm như vậy, có phải là có chuyện gì gấp?
Dưới mắt thành phố Giang Đô cũng đã bắt đầu đại quy mô tiến hành các hạng mục giải tỏa và xây dựng mới các công trình xưa cũ, vì vậy Dương Phụng Tê sớm như vậy tìm đến mình, Lương Văn Tường cho rằng lại xảy ra vấn đề về cái hạng mục này đây.
-Không phải là chuyện công, mà là việc tư, chú Lương .. cháu nhờ chú giúp cháu một chuyện, có thể được không?
-Ai, chuyện gì mà mới sáng sớm cháu đã chạy tới đây, cũng nhìn thấy chuyện này thật đúng là không dễ làm rồi, nói đi…chỉ cần chú có thể làm được, thì nhất định hết sức nỗ lực .
Lương Văn Tường chứng kiến Dương Phụng Tê bộ dáng gấp gáp, nghĩ thầm, khẳng định không phải là sự tình đơn giản.
-Chú Lương …chú có thể hay không chiếu cố đến Đinh Trường Sinh, đem hắn điều đến trên tỉnh đi… .
Dương Phụng Tê nói.
-Đinh Trường Sinh ? Hắn không phải là đang tại Hồ Châu đang làm công tác tốt sao? Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?
Lương Văn Tường sắc mặt biến đổi, có chút khó xử mà hỏi.
Lương Văn Tường cũng không phải là không để ý đến chuyện bên ngoài, tuy rằng ông chỉ là mới đến Hồ Châu một chuyến, nhưng mà Hồ Châu chuyện gì xảy ra thì ông rất rõ ràng, khỏi cần phải nói, chỉ cần một năm qua quy mô cùng tiến độ chiêu thương dẫn tư của Hồ Châu, cũng đủ để làm cho trên thành phố hâm mộ rồi, hơn nữa loại này xu thế vẫn còn tiếp tục mở rộng, thời điểm này nếu đem Đinh Trường Sinh từ Hồ Châu điều đến trên tỉnh, chỉ sợ La Bàn Hạ cũng sẽ không đồng ý ..
Thế nhưng là bây giờ nếu như Dương Phụng Tê đã nói như vậy, như vậy có nghĩa là Đinh Trường Sinh rất có thể đã xảy ra chuyện, tại Hồ Châu trụ lại không nổi nữa, phản ứng đầu tiên của Lương Văn Tường là Đinh Trường Sinh cùng La Bàn Hạ đã xảy ra mâu thuẫn, nhưng mà nghĩ lại, không phải a. La Bàn Hạ đối với Đinh Trường Sinh còn là rất coi trọng hắn đấy.
-Chú Lương ….đó là quan hệ đến công ty Hán Đường Trí Nghiệp, Đinh Trường Sinh bây giờ là khu trưởng khu Tân Hồ rồi, thoạt nhìn là phong quang vô hạn, nhưng mà cháu cùng hắn trao đổi qua, tiền lương giao viên thì mắc nợ kéo nửa năm, nhân viên công vụ tiền lương hiện tại mới phát được 20%, vì vậy Đinh Trường Sinh chủ trương gắng sức thực hiện đem khu cao ốc ủy ban khu cùng thổ địa thế chấp vay tiền, việc phát tiền lương cho giáo viên coi như là tạm thời ổn định rồi, nhưng mà công ty Hán Đường Trí Nghiệp tại khu Tân Hồ có một hạng mục, kỳ thật chính là do bí thư tiền nhiệm chủ trì xây dựng cái quảng trường thương mại đó, đã làm hao tổn của cải tài chính bốn, năm trăm triệu rồi, bây giờ còn thiếu nợ mấy nghìn vạn, Đinh Trường Sinh cho rằng cái hạng mục này tồn tại hắc ám ẩn ở bên trong, vì vậy kiên quyết không chịu trả số tiền mấy nghìn vạn còn lại, cháu lo lắng công ty Hán Đường Trí Nghiệp bên kia...
Dương Phụng Tê không có nói hết lời, nhưng mà ý tứ rất rõ ràng, nàng lo lắng công ty Hán Đường Trí Nghiệp tung ra ám chiêu, hoặc là lợi dụng Đinh Trường Sinh về chuyện này tại bên trên tỉnh trộn lẫn vào…
Nghe được Dương Phụng Tê nói đến công ty Hán Đường Trí Nghiệp, Lương Văn Tường sắc mặt dần dần ngưng trọng lên, hoàn toàn chính xác, bản thân ông đến từ Kinh Thành, đương nhiên biết rõ cái gọi là công ty Hán Đường Trí Nghiệp có bối cảnh rút cuộc là cái gì, Đinh Trường Sinh nếu thật là cùng công ty Hán Đường Trí Nghiệp bấm vào đứng lên, không thể nghi ngờ là lấy trứng chọi đá.
-Tôi đem hắn điều đến trong tỉnh thì không thành vấn đề, nhưng mà hắn chịu tới đây sao? Tên tiểu tử này thì tôi biết rõ đấy, tính khí rất cố chấp, tôi cùng Ái Quốc cũng hay tán gẫu qua, Đinh Trường Sinh có thể nói là môn sinh đắc ý nhất của ông ta, Ái Quốc lăn lộn trong quan trường nhiều năm như vậy, ưa thích nhất cũng là tiểu tử này, nếu đem Đinh Trường Sinh điều đến trong tỉnh, chú cũng phải cùng Thạch Ái Quốc thương lượng, dù sao vô luận nói như thế nào, Đinh Trường Sinh cũng là người của ông ta, nếu chú tùy tiện đem Đinh Trường Sinh điều đến trong tỉnh, chỉ sợ không phải là tốt a.
Lương Văn Tường suy tư nói ra.
-Chú Lương, dù nói như thế nào, chú phải giúp đỡ giùm cháu một chút, cháu không muốn bằng hữu của mình ngã vào bị đả kích ngấm ngầm hay công khai, hắn còn có tiền đồ tốt, nếu vì chút chuyện bẩn thỉu mà bị sa chân chôn vùi tại trong tay người, thì xã hội này thật không còn thấy hy vọng gì...
Dương Phụng Tê cảm thán nói.
- Ha ha, chú vẫn cho là thương nhân các người chỉ biết kiếm tiền thôi chứ, không nghĩ tới cháu còn có tâm tư ưu quốc ưu dân, không đơn giản… không đơn giản a, được rồi, chuyện này chú nhớ kỹ rồi, lát nữa chú sẽ cùng Ái Quốc trao đổi qua một chút, để nhìn xem phải làm sao bây giờ..
-Còn thương lượng cái gì nữa a, chỉ cần một tờ lệnh thuyên chuyển đem người điều đến không phải là xong rồi, còn phải phiền toái như vậy sao?
Tại trong ý nghĩ của Dương Phụng Tê, Đinh Trường Sinh chỉ là một nhân vật nho nhỏ khu trưởng, chủ tịch tỉnh muốn đem hắn điều đến đâu thì điều, chứ làm gì mà cần phải cân nhắc.
-Ha ha, nào có đơn giản như cháu suy nghĩ như vậy, được rồi, chuyện này chú sẽ mau chóng xử lý, yên tâm đi .
Lương Văn Tường coi như là cho Dương Phụng Tê uống một viên thuốc an thần.
…………………………………………………………………………………………
Bởi vì Đinh Trường Sinh đến đây, hơn nữa rất nhiều sự tình bất tiện ở văn phòng nói chuyện, vì vậy Thạch Ái Quốc hôm nay đi làm muộn, Đinh Trường Sinh cùng Thạch Ái Quốc một mực vẫn đang ở trong nhà đàm luận.
-Vậy cháu chuẩn bị làm sao bây giờ?
Trầm mặc thật lâu, Thạch Ái Quốc trưng cầu Đinh Trường Sinh ý kiến, hỏi.
-Bí thư, cháu theo con đường khác cũng thăm dò được không ít về tin tức công ty Hán Đường Trí Nghiệp này, hoàn toàn chính xác, đối với công ty Hán Đường Trí Nghiệp mà nói, cháu không thể nào cùng bọn họ đối kháng đấy, cháu cũng không có bổn sự đó, nhưng mà số tiền kia đích xác là tiền đổ mồ hôi xương máu của dân chúng khu Tân Hồ, nếu để cho những người này cầm đi, cháu không có cam lòng, chuyện này nếu muốn áp đặt có hiệu quả, vậy là phải theo từ thân trên Lưu Thành An động thủ, chỉ là cháu không biết lúc đó Lưu Thành An làm như thế nào mà thoát thân khỏi tay của kỷ ủy Hồ Châu đấy, như vậy xem ra, Uông Minh Hạo nhất định là thoát không khỏi liên quan, nếu như tỉnh kỷ ủy tham gia điều tra chuyện này, thì mới có thể tìm tới cửa khẩu đột phá, tuy rằng đã bị người cầm đi những số tiền trước kia không thể lấy về lại, nhưng mà ít nhất phần tiền còn lại của khu Tân Hồ thì sẽ không chi ra cho bọn họ rồi .
Đinh Trường Sinh nhíu mày nói ra, đây là điều trước mắt hắn có thể nghĩ đến phương thức tốt nhất rồi.
Thạch Ái Quốc suy tư một hồi, đang muốn nói, thì điện thoại vang lên, ông tiện tay cầm lên nghe, đó là Lương Văn Tường gọi tới, ông ta không có biện pháp khác, Dương Phụng Tê nói xong đề nghị giúp đỡ, nàng không có về ngày, mà ngồi tại chỗ chờ Lương Văn Tường lập tức xử lý, điều này làm cho Lương Văn Tường thật sự là dở khóc dở cười.
-Lão Thạch, tôi là Văn Tường đây, chưa có đi làm à? Bên văn phòng nói lão còn chưa tới, trong nhà không có việc gì chứ?
Trước mắt Lương Văn Tường quan tâm nói.
-Lương chủ tịch, tôi không sao, có chỉ thị dặn dò gì, cứ nói..
-Chỉ thị thì không có, chỉ là muốn cùng lão thương lượng một chuyện, tôi muốn đem Đinh Trường Sinh từ phía dưới điều tạm lên tỉnh hoặc là trực tiếp điều đi lên, lão thấy thế nào, sẽ sắp xếp hắn ở bên cạnh tôi, tiểu tử này làm trợ lý gọn gàng, Kiều Hồng Trình đã hướng tôi nói ra nhiều lần rồi, tôi hôm nay bất định có chủ ý, lão cảm thấy thế nào?
Lương Văn Tường tại trong điện thoại nói ra.
Lúc Lương Văn Tường nói đến Đinh Trường Sinh, Thạch Ái Quốc nhìn thoáng qua Đinh Trường Sinh, đem điện thoại nhấn loa thoại mở to, Đinh Trường Sinh cũng có thể nghe được trong điện thoại tại nói chuyện gì rồi, không thể không nói, đây là Thạch Ái Quốc đối với Đinh Trường Sinh tuyệt đối tín nhiệm, bình thường lãnh đạo sẽ không làm như vậy, quan hệ bình thường cũng không có làm như vậy.