1870.
Lưu Thành An nghe được Đinh Trường Sinh nói như vậy, mặt liền biến sắc, bản thân có thể đến nơi đây gặp Đinh Trường Sinh, bất quá là muốn cho hắn một chút mặt mũi, đây là ý tưởng của Lưu Thành An, nhưng mà cái ý nghĩ này thì không phải là ý tưởng của Đinh Trường Sinh, tại trong mắt Đinh Trường Sinh, Lưu Thành An không thể nghi ngờ chính là một tên ăn trộm.
-Tiểu Đinh, cơm có thể ăn bậy, nhiều lắm thì chỉ đau bụng, nhưng mà lời này nếu nói loạn, thì không phải là chuyện đùa giỡn đấy, cậu cũng là người ở trong quan trường lăn lộn nhiều năm rồi, làm người không thể làm tuyệt hậu, tôi Lưu Thành An chưa bao giờ làm chuyện tuyệt hậu, tôi đến nơi này chính là muốn cho cậu một cơ hội, chuyện này cậu đảm đương không nổi đâu.
Lưu Thành An cười lạnh nói.
Đinh Trường Sinh lời này nói đích xác là cỡ nào xem thường Lưu Thành An, hoặc là cho dù đối với Lưu Thành An Đa phẫn hận, cũng không nên biểu hiện ở trên mặt như thế, càng không thể đang tại trước mặt Lưu Thành An Đa mà nói, như vậy một là đánh rắn động cỏ, thứ hai cũng dễ dàng bị người ghen ghét, chuyện kế tiếp sẽ rất khó làm.
Chọc dao găm cũng phải quay lưng đi thì mới hạ thủ, thế nhưng Đinh Trường Sinh minh bạch, người có thể làm cho Lương Văn Tường thà đem mình điều đi nơi khác chứ cũng không dám đúc kết cái việc này, nhất định là người không đơn giản, có khả năng cường đại đến mức không cách nào tưởng tượng nỗi, đương nhiên, cũng có thể là Lương Văn Tường không muốn để cho mình gây phiền toái, mọi người hoà hợp êm thấm không phải càng tốt sao?
Vì vậy, Đinh Trường Sinh không cách nào đoán trước kế tiếp là dạng gì kết cục, đối mặt Lưu Thành An nội tặc của Hồ Châu, phẫn nộ của hắn không cách nào che giấu được.
-Đảm đương không nổi cũng phải gánh lấy, nhưng mà tôi tin tưởng một sự kiện, chỉ cần có người đưa tay nhúng chàm, hắn buổi tối liền nhất định ngủ không ngon, không biết Lưu tổng trên thân có phải hay không cũng mang theo sẵn hộ chiếu, tùy thời chuẩn bị rút lui ra khỏi cái quốc gia này?
- Đinh Trường Sinh, cậu cho rằng nói bậy nói bạ thì có thể giải quyết việc này à, tôi nói cho cậu biết, nếu như cậu muốn còn làm khu trưởng khu Tân Hồ, như vậy việc này cậu phải xử lý việc này để cho tất cả đều vui vẻ, bằng không mà nói, sẽ có người tới tiếp nhận công việc của cậu đấy..
Lưu Thành An sắc mặt đã là bị làm tức đỏ bầm như gan heo, Đinh Trường Sinh cũng không muốn lão gia hỏa này bị bệnh tim phát tác đi đời nhà ma, vì vậy bưng lên cà phê, tạm thời đình chỉ cùng Lưu Thành An đối chọi gay gắt.
Ngừng một hồi, đợi đến lúc Lưu Thành An tâm tình dần dần ổn định, hắn nói thêm:
-Lưu tổng, ông ở khu Tân Hồ nhiều năm như vậy, đến khi rời đi thì để lại cho khu Tân Hồ cái gì? Ngoại trừ cái cục diện rối rắm bên ngoài, buổi tối ngủ không yên, có nghĩ tới không mấy năm qua các huyện thị khu huyện khác đều mạnh mẽ phát triển, duy chỉ có khu Tân Hồ là đội cái mũ nằm trong thứ hạng một trăm huyện dẫn đầu kinh tế, lừa gạt lấy dân chúng thành phố Hồ Châu, cái khác không dám nói, tôi dám cam đoan, ông bây giờ mà quay về khu Tân Hồ, dân chúng gặp ông mà không xé xác ông ra thì mới lạ đấy. .
Đinh Trường Sinh cắn răng nói xong, vẫy tay.
Phục vụ viên tranh thủ thời gian chạy tới, hỏi:
-Tiên sinh, có cần gì sao?
-Tính tiền.
Đinh Trường Sinh theo trong kẽ răng rít ra hai chữ.
-Hai ly cà phê tổng cộng một trăm đồng.
Phục vụ viên nói ra.
Đinh Trường Sinh đưa ra tờ một trăm đồng, nói ra:
-Thối lại cho tôi năm mươi đồng ly cà phê của tôi, lão này so với tôi thì có tiền nhiều hơ .
Trong ánh mắt kinh ngạc của tên phục vụ, Đinh Trường Sinh nghênh ngang rời đi, Lưu Thành An sắc mặt trở nên mây đen giăng đầy, xem ra chuyện này mình là bất lực rồi, theo Đinh Trường Sinh biểu hiện thì có thể thấy được, còn phần tiền dư lại, hắn một phân tiền cũng sẽ không bỏ ra rồi.
……………………………………………………………………………………………
-Nhìn thấy anh thật giống như rất là tức giận?
Đinh Trường Sinh lái xe tốc độ cao, Tưởng Mộng Điệp nhìn theo Đinh Trường Sinh lên xe, không dám lên tiếng, bởi vì Đinh Trường Sinh sắc mặt rất khó nhìn, hình như là người nào thiếu nợ tiền hắn vậy.
-A, tôi không sao, có chút chuyện làm ăn, có tức giận cũng không có hữu dụng, con mẹ nó.. .
Đinh Trường Sinh thở dài nói ra.
-Ách, anh rể… coi như là tôi cũng đã nhìn ra, biết lý do vì sao chị của tôi ưa thích anh rồi, có văn hóa, có bản lĩnh, người như vậy khó tìm, chị của tôi rất may mắn a .
Tưởng Mộng Điệp chém xéo nửa người, nhìn xem Đinh Trường Sinh lái xe, nói ra.
-Um… đúng rồi, việc chị của cô mang thai là do nàng là cố ý hay sao?
Đinh Trường Sinh tuy rằng nhớ không nổi chuyện lúc đó, nhưng mà nào có trùng hợp như vậy, vì vậy hắn rất hoài nghi lúc ấy Tưởng Ngọc Điệp làm cái cái bẫy bắt hắn dính vào, bởi vì những người đàn bà mà hắn thân cận, tự ai cũng có cách tránh thai của mình, đó cũng là điều vì sao hắn ưa thích đàn bà mà ngược lại rất sợ các cô gái..
-Tôi đây nào biết được, đó là chuyện của hai người ..
-Hừ, lại tới nữa….
Đinh Trường Sinh nói, khi nào đến Hồ Châu, nhất định mau chóng cùng Tưởng Ngọc Điệp liên lạc qua một chút, nhưng mà trong nội tâm rồi lại càng áy náy, bản thân thực có lỗi với người càng ngày càng nhiều, lúc này lại nhớ tới tại nơi xa Canada với Hạ Hà Tuệ rồi, một người đàn bà ở bên ngoài sinh con, mà nam nhân của nàng lại không thể ở tại bên người, đây là chuyện vô cùng ủy khuất của đàn bà….
Tưởng Mộng Điệp nhìn qua Đinh Trường Sinh lại sa vào trầm mặc, trong nội tâm cũng không biết là nghĩ như thế nào, từ khi tối hôm qua hắn cứu mình sau đó, lá gan của mình đột nhiên trở nên lớn hơn rất nhiều, nhất là những lúc cùng hắn một chỗ, không giống như là sợ hãi trước đây như vậy, bởi vì nàng minh bạch, người nam nhân này có thể bảo hộ cho mình mà người khác làm không được, như là tối hôm qua trước tình huống đó, bản thân cho rằng đã xong đời, không chết thì cũng phải bị lột da..