1882
-Sẽ không có con đường nào khác vãn hồi sao?
Đường Linh Linh hỏi, không đơn thuần là nàng cùng Đinh Trường Sinh có quan hệ trong đó, bởi vì nàng cảm thấy tại Hồ Châu thì mình còn có thể cho Đinh Trường Sinh một chút trợ giúp, nhưng mà Đinh Trường Sinh đi đến tỉnh, mình chính nếu muốn trợ giúp cho hắn, đó cũng là ngoài tầm tay với rồi.
Nói đến cùng, nàng trong nội tâm vẫn là lo lắng cho Đinh Trường Sinh đấy, bởi vì trong lòng của nàng, tuy rằng Đinh Trường Sinh có năng lực, nhưng mà hắn dù sao còn quá trẻ tuổi, cái gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, ngươi chính là lại có năng lực, cũng ngăn không được so với người khác trăm phương ngàn kế đối với ngươi tính toán.
Hơn nữa nếu như Đinh Trường Sinh đi đến công tác tại một ban ngành bình thường, thì Đường Linh Linh cũng không phải lo lắng, thế nhưng là nơi hắn đi chính là ban kỷ luật thanh tra, ban kỷ luật thanh tra trong công tác có bao nhiêu nguy hiểm, đắc tội và đập phá bát cơm biết bao nhiêu người, đây là điều rõ ràng, như vậy những người đó cũng đâu có trơ mắt nhìn để cho lợi ích bản thân bị người cầm đi sao?
Cái gọi là minh đoạt dễ tránh, ám tiễn khó phòng, đây mới là Đường Linh Linh điều lo lắng nhất, Đinh Trường Sinh con chó điên kia thì tính khí của hắn, nàng quá rõ ràng, vì vậy liền lo lắng hơn rồi.
-Đại lãnh đạo đã định trước rồi, em có thể làm sao đấy, cứ tạm thời công tác tại đó một đoạn thời gian rồi tính sau.
Đinh Trường Sinh thở dài, nói ra.
Cái chuyện này đã vượt ra khỏi phạm vi năng lực của nàng, vì vậy Đường Linh Linh cũng đành bất đắc dĩ, chỉ có thể là dặn dò Đinh Trường Sinh chú ý cái này, chú ý cái kia, giống như Đinh Trường Sinh một đi không hề quay lại vậy.
………………………………………………………………………………..
Lúc Đinh Trường Sinh về đến nhà, thì phát hiện Tưởng Mộng Điệp đang tại trong nhà mình thu dọn đồ đạc, bất quá là do Triệu Hinh Nhã chỉnh đốn hay là Tưởng Mộng Điệp chỉnh đốn thì Đinh Trường Sinh thật đúng là nhìn không ra, bởi vì khi hắn đang muốn hỏi nàng vào nhà bằng cách nào, thì Triệu Hinh Nhã theo từ trong gian phòng đi ra.
-Thím.. giúp cháu chỉnh đốn một số đồ đạc, cháu sẽ lên trên tỉnh một đoạn thời gian.
Đinh Trường Sinh không muốn dịn dẹp hết đồ đạc trong gian phòng này, bởi vì hắn có cảm giác mình nói không chừng sẽ vẫn còn quay trở lại Hồ Châu thường xuyên..
-À..vậy để thím thu dọn, vậy cháu có ý định đi trong bao lâu?
Triệu Hinh Nhã hỏi, nàng vẫn còn không biết Đinh Trường Sinh tại Hồ Châu đã không còn có công tác gì rồi.
-Cháu đây là điều động công việc, về phần thời gian bao lâu thì cháu cũng không biết, cho cháu mang theo nhiều một ít quần áo đi..
Đinh Trường Sinh nói ra.
-Anh đi lên trên tỉnh nhận công tác à?
Tưởng Mộng Điệp thất kinh hỏi.
-Đúng vậy a, tôi bị điều lên tỉnh, giờ cô muốn như thế nào đây? Tiếp tục ở chỗ này hay là có ý định khác, tôi có thể tìm người bảo hộ cho cô, công tác tôi thì bận rộn, không có thời gian chiếu cố cô được đâu..
Đinh Trường Sinh cũng không muốn đang tại trước mặt Triệu Hinh Nhã lại đem mối quan hệ cùng Tưởng Mộng Điệp nói thấu ra.
-U,,,.tôi muốn đi theo anh lên tỉnh, ở lại đây tôi rất sợ những người kia rồi lại tới tìm tôi, những người đó một ngày chưa bị bắt, thì tôi một ngày cũng không ly khai anh..
Tưởng Mộng Điệp bĩu môi, như là đang làm nũng, làm cho người không đành lòng cự tuyệt.
Đối với Đinh Trường Sinh những loại chuyện nam nữ nát như thế này, thì Triệu Hinh Nhã sớm đã quen thuộc, nhiều thêm một đàn bà hay ít hơn một phụ nữ thì nàng từ lâu đã không so đo, vô luận là có bao nhiêu thì cùng mình cũng không quan hệ, quan hệ trái khoáy giữa nàng và Đinh Trường Sinh đã làm cho nàng có cảm giác mình không cần quản đến ai, không dám cùng bất luận kẻ nào tranh chấp, chớ đừng nói chi là so đo với tranh giành tình nhân với người, bởi vì đối mặt những người đàn bà còn trẻ tuổi kia, nàng có cảm giác mình đã không còn có chút nào ưu thế, chỉ là yên lặng chờ đợi, đợi người nam nhân này đến với mình hoan ái, cũng đủ để cho nàng cảm thấy vui mừng hạnh phúc rồi, chính là Đinh Trường Sinh lại chưa từng có bởi vì chính mình những qua nhan sắc suy giảm mà tránh né, trái lại, mỗi lần cùng Đinh Trường Sinh cùng một chỗ lúc, nàng cảm thấy chính là từng đợt, rồi lại từng đợt kíƈɦ ŧìиɦ mãnh liệt hơn….
- Công tác tôi còn chưa biết ra sao, cô đi theo làm sao được chứ?
Đinh Trường Sinh cười khổ nói.
-Tôi mặc kệ, anh đã đáp ứng với chị của tôi là chiếu cố tôi rồi.. .
Tưởng Mộng Điệp mặc kệ những chuyện này, cố ý muốn đi theo Đinh Trường Sinh đi lên tỉnh thành.
-Ừ…đi thi đi, cô sắp xếp thu dọn đồ đi, ngày mai chúng ta cùng đi.
Đinh Trường Sinh bất đắc dĩ nói.
Tưởng Mộng Điệp cao hứng đi thu dọn đồ đạc rồi, trong phòng chỉ còn lại Triệu Hinh Nhã cùng Đinh Trường Sinh, nhìn xem Triệu Hinh Nhã cẩn thận sắp xếp quần áo cùng với đồ dùng của mình, cái váy liền áo mặc trong nhà, phi thường mềm mại rủ xuống, lộ ra phía dưới cái mông đường cong tuyệt vời, với đôi chân no tròn, Đinh Trường Sinh nhìn ra phía cửa ra vào, sau đó đi đến sau lưng Triệu Hinh Nhã, ôm chặt lấy Triệu Hinh Nhã ..
Triệu Hinh Nhã rõ ràng đã nghe được tiếng bước chân hắn đi tới, nhưng lại không dám quay đầu lại, thẳng đến khi hắn thật sự ôm lấy mình, thì toàn thân chấn động, nàng không biết nên nói cái gì, tuy rằng Hồ Châu đi đến tỉnh thành cũng không xa, chỉ là cách mấy giờ đồng hồ, nhưng lại làm cho nàng đã có nhàn nhạt ưu thương.
Triệu Hinh Nhã cảm thấy hắn sắp sửa đi rất xa vậy, không thể so với ở chỗ này, bởi vì nàng lúc nào muốn nhìn thấy hắn, có thể sang gian phòng này nhìn xem nhìn hắn, mặc dù có những lúc không thấy được hắn, nhưng mà chỉ cần đến trong gian nhà này, liền có thể cảm nhận được khí tức của hắn, thế nhưng là lúc này đây, lại một lần nữa hắn rời đi xa như vậy.
-Đừng có làm như vậy, người ta trông thấy đấy…
Triệu Hinh Nhã tuy rằng nói thế, tuy nhiên lại không có chút nào giãy giụa mà mặc kệ để cho hắn ôm mình...
- Có phải thím sợ cháu ly khai khỏi nơi đây..
Đinh Trường Sinh tại bên tai nàng nhỏ giọng hỏi.
-Cháu chỉ là đi đến trên tỉnh, đâu có xa lắm đâu mà sợ….
Triệu Hinh Nhã vẫn mạnh miệng nói.
Lúc này bàn tay của hắn dần dần vào trong hang của Triệu Hinh Nhã, lướt qua cặp đùi đẫy đà, cách cái qυầи ɭóŧ mỏng chạm tới gò mu của nàng, dùng ngón giữa hòa ngón trỏ vuốt ve dọc theo cái khe nứt âm hộ, Triệu Hinh Nhã lúc này hai chân có chút dạng ra, cả người tràn đầy khát cầu tính dục nóng bỏng, lúc này bàn tay Đinh Trường Sinh đã vói vào bên trong qυầи ɭóŧ, chạm tới thảm lông đen mềm mại của nàng..
-Sau này lúc nào… thím muốn, cứ gọi điện thoại cho cháu, cháu sẽ rất mau trở về, hoặc là thím cũng có thể lên tỉnh tìm gặp cháu..,À..đúng rồi, Oánh Oánh đang làm gì đó?
Đinh Trường Sinh hỏi.
-Còn có thể làm gì, qua mấy ngày nữa mới đi học, không có việc gì cùng với đồng học chạy chỗ này chỗ kia chơi đấy, nói nhiều lần mà cũng không nghe lời.
Triệu Hinh Nhã xoay người, thân thể tựa trên cái bàn trong bếp, mặt đối mặt rồi, hơn nữa bởi vì Đinh Trường Sinh làm chuyện xấu kéo khóa quần của mình, lấy ra cây ƈôи ŧɦịŧ đã cứng ngắt, chỉa vào ngay trên gò mu của nàng, hạ thể hai người đã tiếp cận dính sát vào nhau….
-Lúc nào thì khai giảng?
-Ngày kia, có chuyện gì vậy?
Triệu Hinh Nhã hô hấp bắt đầu trầm trọng.
Bàn tay của Đinh Trường Sinh đang kéo cái qυầи ɭóŧ của nàng nhanh đến đầu gối, váy đã vén lên đến bên hông, hai cái mông trăng nõn lõα ɭồ tại trên cạnh cái bàn..
Cảm thụ trong chốc lát cửa miệng huyệŧ của Triệu Hinh Nhã đã tràn ra dịch nhờn, Đinh Trường Sinh ngón tay vuốt ve lấy âm hạch của nàng, gục đầu xuống giữa háng nàng, cái miệng theo cặp đùi cân xứng liếm lên, lúc này Triệu Hinh Nhã đã quên mất hết thảy, chỉ có trước mắt người đàn ông trong lòng của nàng, cảm giác đang cần cây ƈôи ŧɦịŧ cứng rắn kiên đĩnh của hắn, nàng nâng hắn lên mở khai đôi mắt hạnh quyến rũ, nỉ non nói:
-Đến … cho vào…đi a…
Đinh Trường Sinh đương nhiên hiểu được ý tứ Triệu Hinh Nhã, nâng lên thân mình, cây ƈôи ŧɦịŧ thô sáp thọt tới cửa miệng huyệŧ nàng, cái loại cây thịt thịt cứng rắn lại bốc cháy lên dục hỏa của Triệu Hinh Nhã, hai chân nàng tại hai bên co lại, khẽ nâng lên mông, dùng cái huyệŧ đã ướt nhẹp nghênh đón ƈôи ŧɦịŧ của hắn, Đinh Trường Sinh thuận thế, cây ƈôи ŧɦịŧ liền cắm vào huyệŧ nhuyễn mềm núc ních của nàng, đôi môi của nàng có chút mở ra nhưng không có phát ra âm thanh, một lát sau phảng phất từ sâu trong thân thể phát ra một tiếng thật dài thở dốc rêи ɾỉ.
Đinh Trường Sinh ƈôи ŧɦịŧ cắm vào cũng cảm giác được một loại cực độ cảm giác thoải mái, huyệŧ mềm mại lại có một loại lực đàn hồi phong phú, giống nhau mỗi một tấc thịt non có một loại run rẩy, mỗi một lần cắm vào đều là thật sâu cắm vào vừa đúng lực, thanh âm rêи ɾỉ của Triệu Hinh Nhã càng lúc càng lớn, hai chân giờ đã ly khai trên mặt sàn, hạ thân ướt nhẹp theo cây ƈôи ŧɦịŧ Đinh Trường Sinh cùng với huyệŧ hai người giao hòa chảy xuôi xuống dưới, cơ bắp sâu trong huyệŧ co rút tựa như chống đối ƈôи ŧɦịŧ chen vào cọ xát lấy.
Thật sâu cắm vào đụng chạm tới phần cuối huyệŧ, qυყ đầυ mỗi lần đụng chạm cổ miệng đáy huyệŧ làm cho hạ thể Triệu Hinh Nhã tô tô ma chiến.
-Um..um…a…...ừ..... làm chết thím đi…
Triệu Hinh Nhã càng thêm lớn tiếng rêи ɾỉ thậm chí kêu lên, thanh âm mềm mại của nàng tại bên tai Đinh Trường Sinh càng thêm kích hắn, đôi chân giờ đã kẹp lấy bên hông hắn, mũi chân hướng về phía trước phương dùng sức cong lên…
Trong huyệŧ mang tới tê dại hòa với cảm giác mãnh liệt va chạm làm cho nàng không ngừng rêи ɾỉ, giãy dụa bờ eo, đầu ngước ngữa về phía sau, chóp mũi đã thấm ra một tầng dầy đặc mồ hôi, cái cổ mạch máu màu xanh mơ hồ có thể thấy được, trước ngực một đôi bâu vú trước sau run rẩy, nhảy múa tạo ra tiết tấu gợn sóng mê người.
………………………………………………………………………………….
Triệu Hinh Nhã hai tay thật chặc ôm cổ của Đinh Trường Sinh, theo cây ƈôи ŧɦịŧ của hắn rút ra đút vào đong đưa, hạ thân bắp thịt của huyệŧ không ngừng run rẩy thật chặc bao bọc lấy ƈôи ŧɦịŧ sáp ở bên trong, không ngừng phân bố lấy chất nhầy hưng phấn.
…………………………………………………………………………………….
-A... Trường Sinh... đừng nhúc nhích ….a... a... . . .
Cả người Triệu Hinh Nhã một trận kịch liệt run rẩy, hai tay hai chân thật chặc quấn ở trên người của Đinh Trường Sinh, huyệŧ hòa cùng ƈôи ŧɦịŧ cứng rắn dán thật chặc cùng một chỗ, làm cho hắn chỉ có thể chậm rãi luật động, mà không có cách nào nhấn mạnh thêm được, trên mặt qui đầu tê dại làm cho Đinh Trường Sinh biết mình kiên trì cũng không được bao lâu nữa, hắn mỗi lần giao hoan đều là không ngừng đánh sâu vào cho đến khi xuất tinh mới thôi, đầu lổ tiểu bắt đầu muốn bắn, trong nháy mắt, Đinh Trường Sinh có thể cảm giác được ƈôи ŧɦịŧ nhảy lên vài cái, chất lỏng theo qυყ đầυ rỉ ra, hắn liền dùng hết sức vận động cắm thật sâu vào huyệŧ nàng, trong lúc huyệŧ cao triều không ngừng co giật ma sát lấy ƈôи ŧɦịŧ, tuy rằng hắn không có co rúm nhiều, nhưng cái loại huyệŧ mềm mại trơn trợt của nàng theo quy luật rung động, làm cho Đinh Trường Sinh cảm giác được mãnh liệt kíƈɦ ŧɦíƈɦ, hạ thân lại hướng sâu trong huyệŧ Triệu Hinh Nhã đỉnh vào một chút.
-Á….a…..a……
Triệu Hinh Nhã phát ra một tiếng rêи ɾỉ kéo dài, hai chân cùng cái mông dùng sức hướng về phía trước hẩy lên, ƈôи ŧɦịŧ Đinh Trường Sinh đụng phải cổ miệng đáy huyệŧ đang run rẩy, trên mặt qui đầu bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ cũng đã làm cho ƈôи ŧɦịŧ Đinh Trường Sinh phun trào ra tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng bỏng.
Triệu Hinh Nhã cảm giác được trong thân thể mình cái loại nhiệt hồ hồ đánh sâu vào, biết Đinh Trường Sinh xuất tinh, một bên tại bên tai Đinh Trường Sinh rêи ɾỉ, một bên giãy dụa thân thể của mình, để cho huyệŧ càng thêm ma sát với ƈôи ŧɦịŧ, để cho Đinh Trường Sinh cảm giác được càng có tư vị hưng phấn.
…………………………………………………………………………………..
Tưởng Mộng Điệp dĩ nhiên không muốn Đinh Trường Sinh cùng với người đàn bà lớn tuổi này lại có một tầng quan hệ như vậy, với tư cách em vợ của Đinh Trường Sinh, nội tâm của nàng trong hiện tại tồn tại đối với tình cảm của chị mình một loại bảo vệ, tuyệt lại không thể tưởng được, Đinh Trường Sinh rõ ràng ở cách vách cùng Triệu Hinh Nhã tiến hành giao hoan điên cuồng..
Vừa rạng sáng hôm sau, Đinh Trường Sinh đứng bên cạnh xe cùng với hai cô gái, một là Tưởng Mộng Điệp, một là Khấu Oánh Oánh, chỉ là Khấu Oánh Oánh đối với Tưởng Mộng Điệp sắc mặt không chút thay đổi, lạnh như băng, nhìn liếc cũng không, ngược lại nàng đối với Đinh Trường Sinh thì mặt cười như hoa, Tưởng Mộng Điệp thấy qua thì lại càng sững sờ đấy, cùng là phụ nữ, làm sao nàng có thể nhìn không thấu tâm tư Khấu Oánh Oánh, trong nội tâm thầm mắng Đinh Trường Sinh vô sỉ, như vậy cả hai mẹ con mà hắn cũng có thể hạ thủ được.
Vừa lên xe thì Khấu Oánh Oánh liền chiếm đoạt chỗ ngồi tay lái phụ, quay đầu lại liếc nhìn Tưởng Mộng Điệp, hỏi Đinh Trường Sinh:
- Yêu tinh này là ai vậy?
-Hắc, em còn nhỏ sao lại nói như vậy chứ?
Tưởng Mộng Điệp nghe xong Khấu Oánh Oánh nói như vậy, lập tức liền trợn mắt.
-Được rồi… đây là bằng hữu của anh, sao có thể lại nói như vậy, đó là không lễ phép..
Đinh Trường Sinh dàn xếp nói ra.
-Bằng hữu cái gì mà bằng hữu, bạn gái thì có..
Khấu Oánh Oánh lạnh lùng nhìn Tưởng Mộng Điệp ngồi phía sau nói...