Trịnh Minh Đường gật gật đầu theo trình bày trên sơ đồ của Lưu Hương Lê rồi nói:
– Chủ nhiệm Hương Lê, tôi xét thấy cô có khả năng làm việc rất tốt, sau này tương lai có thể sẽ được cân nhắc về thị trấn làm việc…
Lưu Hương Lê dù sao vẫn là người đàn bà chân chất vùng núi, vừa nghe qua rất cảm động trước sự ân cần của bí thư, vội đáp:
– Thưa bí thư, hiện tại tôi vẫn chưa nghĩ đến điều đó, trước mắt là cùng đồng cam cộng khổ với dân thôn cái đã, chuyện đó sau này hãy tính.
– Ừ, tôi hiểu, sau này cô có việc gì khó khăn trong công việc, hãy đến tìm tôi, còn bây giờ chúng ta hãy đi tham quan trên đỉnh núi một chút, rồi còn tranh thủ đi về.
– Vâng.
Hai người đi bộ ở con đường nhỏ trong núi, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy quần thể trùng điệp núi cao sừng sững, địa thế hiểm trở, hai bên vách núi, nơi này chính giữa sau này sẽ hình thành một con đường quanh co, gió núi như thấm vào mặt, lọt vào trong tai, trong không gian xen lẫn mùi hương hoa dại, từng cụm mây nhỏ thướt tha bốn phía không ngừng bay lượn, trong rừng thi thoảng truyền đến tiếng chim hót thật dễ nghe, đúng là: non xanh nước biếc hữu tình.
– Thưa bí thư, không có chậm trễ công vụ của bí thư sao?
– Không có việc gì, thật ra, đi bộ cho tinh thần sảng khoái cũng tốt, nhìn xem cảnh sắc làm rung động lòng người, vô cùng vui vẻ thoải mái, cũng là…
– Ôí…!
Lưu Hương Lê đang ở phía trước dẫn đường, bước chậm trên đường hẹp quanh co, tâm tình cũng đang khoan khoái, đột nhiên, dưới chân mềm nhũn, cô giẫm phải một cái hố, may mắn là từ nhỏ Lưu Hương Lê đã quen sống ở miền núi, phản ứng coi như vẫn nhanh nhẹn, lập tức lắc mình né tránh, nhưng vẫn bị lảo đảo, té ngã dựa vào trên một cây nhỏ.
– Uí coi chừng.
Trịnh Minh Đường vội vàng chạy lạ nâng Lưu Hương Lê đứng dậy..
– Không có việc gì… không có việc gì!
Lưu Hương Lê cắn răng cố gắng trấn định.
Đột nhiên đôi mắt đẹp của cô trợn lên, mặt mày tái mét cả kinh kêu lên:
– Ai da…rắn!
Quả nhiên, không biết khi nào, khi Lưu Hương Lê vừa đứng lên, thì cạnh bên bờ mông bên trái của cô chạm đụng vào một con rắn bạc đang nằm trên bụi cỏ dưới đất, ngay lập tức bị giật mình con rắn phóng tới cắn ngay vào người của Lưu Hương Lê một phát rồi nhanh chóng lẫn trong đám cỏ rậm rạp.
– Á…!
Lưu Hương Lê một tiếng kêu sợ hãi, phát hiện phía sau mông đã bị con rắn cắn vào xuyên từ quần dài qua cả cái qυầи ɭóŧ.
– Chủ nhiệm cô đừng sợ, đứng sau lưng tôi!
Bì thư Trịnh Minh Đường tiện tay từ dưới đất lượm lên khúc cây gỗ, hai mắt như đuốc gắt gao nhìn chằm chằm vào bụi cỏ rồi xông tới đập vào con rắn túi bụi cho đến nó bị nát nhừ.
Lưu Hương Lê từ nhỏ lớn lên ở vùng núi, tất cả các loại rắn, ngay cả có loại không biết tên, cũng đã gặp qua không ít, làm thịt rắn ăn cũng không biết bao nhiêu mà kể, thậm chí còn bắt rắn độc mang lên thị trấn bán cho công ty dược làm dược liệu.
Nhưng trước mắt vì bất ngờ nên không kịp phản ứng, và sau khi bí thư Trịnh Minh Đường đập chết con rắn, nhìn thấy qua cô biết được loại rắn cắn mình thuộc loại rất kỳ quái, nó không nằm trong ngũ bộ xà, rắn hổ mang, rắn đuôi chuông thường có vùng này, mà là loại rắn chuông bạc rất hiếm khi xuất hiện, nọc của loại rắn này có đặc tính không phải là kịch liệt độc tính loài rắn, cũng không giống đối với loài người vô hại, khi bị nó cắn vào thì phải nhanh chóng hút ngay nọc độc, máu bầm ra thì sẽ vô sự, sau đó một tiếng đồng hồ thì vết cắn sẽ dịu êm chỉ đau như là bị loài ong thông thường chích phải, không hề có việc gì, nhưng nếu sau một tiếng mà không được hút hết nọc độc thì sẽ gây biến chứng, cả người tê liệt, tứ chi sẽ hoàn toàn mất cảm giác, sau đó di chứng để lại là suốt đời nằm im một chỗ rất là thảm khốc.
Người đàn bà thành thục từ trong nội tâm sợ hãi vạn phần, cơ hồ hét lên thành tiếng,
– Hình như cô đã bị rắn cắn trúng?
Bí thư Trịnh Minh Đường lo lắng nhìn Lưu Hương Lê ngã ngồi nghiêng một bên trên đất, ông ta biết rằng cô đã bị thương.
– Tôi….không sao!
Thậm chí cô còn muốn đứng dậy.
Thật không ngờ, cô vừa mới miễn cưỡng đứng lên, từ sau mông truyền đến một cơn đau nhức, thân mình lập tức lại mềm nhũn muốn té nhào, bí thư Trịnh Minh Đường trong lòng vừa động, nhanh như tia chớp lấy tay vịn chặt giữ lại Lưu Hương Lê lại.
Không biết vì sao thấy Lưu Hương Lê nhăn mày nhăn mày bộ dạng chịu đựng đau đớn, bí thư Trịnh trong lòng thế dâng lên cảm giác không thoải mái, ông ta lúng túng nói:
– Xin lỗi chủ nhiệm, chỉ vì ý muốn tham quan trên núi một chút, mà bây giờ lại làm cho cô bị thương như thế này, cô cho tôi biết phải làm sao đây.
Lưu Hương Lê một đôi mắt đẹp tròn vo nhìn trên mặt bí thư Trịnh, trong tai nghe ông ta xuống thấp giọng sốt ruột quan tâm, đáy lòng của một người đàn bà chân chất thật thà dâng lên một cảm giác cảm động, cô biết rằng bí thư Trịnh luôn luôn tự cho mình là thanh cao, tự đắc tự đại nay lại có những lời nói từ bên trong lộ ra, sắc mặt hiện ra sự lo lắng, làm cho trong lòng cô không khỏi có loại ấm áp thoải mái có thiện cảm với người lãnh đạo này.
Cô rù rì nói:
– Tôi dường như bị rắn cắn …phía sau rồi.
Bởi vì xấu hổ, bây giờ nhớ tới chuyện phải ngay lập tức chữa trị vết rắn cắn, Lưu Hương Lê lại cảm thấy miệng vết cắn lại đau đớn, nhưng vì ngượng ngùng không biết phải làm sao.
– Chủ nhiệm, cô không sao chứ? Cô xuất thân từ vùng núi chắc am hiểu đặc tính nọc độc của loài rắn này, nói mau đi…
Bí thư Trịnh cuống quít hỏi tới.
– Tôi…tôi…!
Lúc này Lưu Hương Lê sợ chữa trị nọc độc không kịp, đổ mồ hôi lạnh, nhưng từ ý niệm trong đầu không thể nào giải thích được cho bí thư Trịnh được…
– Cổ ngữ có nói: ngộ biến phải tòng quyền, phải làm sao cứ nói, mạng người quan trọng hơn, đừng có cố chấp nhiều như vậy! Hãy tin tưởng tôi!
Thấy Lưu Hương Lê chịu đựng đau đớn như có điều khó nói, nên bí thư Trịnh chậm rãi khuyên.
Làm một người đàn bà xinh đẹp khi nghĩ đến việc sẽ bị nằm liệt một chỗ vì nọc độc rắn, Lưu Hương Lê rất hoảng sợ, nhất là hiện tại cô chỉ có một thân một mình thì sự sợ hãi lại càng tăng lên gấp bội, nếu mà quả thật như thế, thì sống không bằng chết đi.
– Được rồi! Bí thư nói rất đúng, nhưng…việc cách chữa thì sợ làm..phiền đến bí thư…!
Cuối cùng thì ngập ngừng Lưu Hương Lê cũng đành nói ra về loài rắn này khi cắn thì sẽ ra sao, và cách chữa thì thế nào, nỗi lo sợ lấn át tất cả những ngượng ngùng vốn có của cô.
– Vậy thì tôi trước kiểm tra vết thương rắn cắn chỗ nào cái đã, cô đừng có ngại, việc này cũng do tôi mà ra.
Bí thư Trịnh mừng thầm trong lòng khi nghe cô nói ra cách chữa, vội vàng cúi người từ phía sau tra xét thương thế ở trên mông củaLưu Hương Lê khi cô nằm nghiêng qua một bên.
Tuy rằng rất e ngại động tác này của người đàn ông xa lạ, nhưng vì đang ở ngưỡng cửa của sự sống chết mong manh, nên Lưu Hương Lê không thể động đậy, đành phải mặc cho bí thư Trịnh hơi nhấc lên vạt áo, lộ ra hai cái mông đít rất tròn trơn nhẵn khêu gợi .
Bí thư Trịnh lập tức tim đập nhanh hơn, máu trong người cuộn trào, không tự chủ được cúi đầu xem xét cái qυầи ɭóŧ đang nhú ra một chút qua khỏi dây lưng của cái quần dài ,đường viền hoa ren có thể rõ ràng thấy được trong cái qυầи ɭóŧ màu trắng, toàn thân tràn đầy sự thành thục thuỳ mị của người đàn bà chín mọng, làm Bí thư Trịnh suýt nữa máu mũi phún trào.
Người đàn ông trung niên hơi thở đã nặng nề, bắt đầu xem có thể nhìn trộm đến chỗ riêng tư của cái qυầи ɭóŧ hắn cũng phát hiện được Lưu Hương Lê mặt phấn bắt đầu nổi lên ửng đỏ vì xấu hổ, trái tim của bí thư Trịnh cũng không tự chủ được bắt đầu đập liên hồi nhảy dựng lên.
– Ưm…!
Lưu Hương Lê tuy cố nhắm chặt mắt lại không dám nhìn , nhưng giác quan của người đàn bà thành thục làm cô cảm giác được ánh mắt của bí thư Trịnh nóng hừng hực giờ này chắc đang tụ tập tại chỗ tư mật mé dưới mông đít của mình, cô băn khoăn bồi hồi, vội vàng rên đau một tiếng, đánh động cho bí thư Trịnh đừng để tân trí bị lạc vì cảnh xuân.
Lúc này nếu ai mà thấy được cảnh tượng vị bí thư huyện ủy nghiêm trang đạo mạo Trịnh Minh Đường đang khụy người, cúi đầu xem xét sau cái mông đít của người đàn bà chủ nhiệm thôn xinh đẹp tuyệt trần Lưu Hương Lê thì không biết sẽ có cảm nghĩ như thế nào…