1915
Đinh Trường Sinh dự đoán giống như là đã sai, tối hôm qua nhân viên ban kỷ luật thanh tra cùng theo người cục công an khắp nơi tra xét suốt một đêm, thế nhưng là không có xuất hiện quan viên nào bỏ trốn đi, chỉ có một mình Đinh Trường Sinh trong lòng minh bạch, nếu như mình đem tình huống nắm giữ được tại sân bay báo cho Lý Thiết Cương biết, thì Thành Thiên Hạc phải nói là chạy trời không khỏi nắng, sẽ trở thành đối tượng hoài nghi trọng điểm..
Mà một khi như thế, tất nhiên Thành Thiên Hạc sẽ bị người của ban kỷ luật thanh tra nhìn chằm chằm vào, vậy thì những ngày tiếp theo của Thành Thiên Hạc sẽ không tốt qua, vì vậy từ góc độ này mà nói, dự đoán của Đinh Trường Sinh tuyệt đối là không sai đấy.
Bất quá, điều này cũng làm cho hắn cởi bỏ được bí ẩn trong lòng, chuyện tối ngày hôm qua xảy ra, nhất định là do Thành Công cùng Kha Tử Hoa làm, điều này làm cho Đinh Trường Sinh trong nội tâm rất lấp kín, gϊếŧ người… chuyện như vậy đều có thể làm được, thì còn có chuyện gì khác mà làm không được?
Nghĩ tới đây, Đinh Trường Sinh trong tâm càng nguội lạnh, ít nhất theo hắn, Thành Công cùng Kha Tử Hoa hai người này, từng là trong vòng bằng hữu của mình giờ đã vĩnh viễn biến mất rồi, hơn nữa Đinh Trường Sinh kết luận, lúc này đây Thành Thiên Hạc tuy chưa xảy ra sự tình, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.
……………………………………………………………………………………..
-Tôn kỳ, anh biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì chưa?
Đinh Trường Sinh cùng Hà Phong ngồi ở trước mặt Tôn Kỳ, gia hỏa này thật sự là có đủ mặt mũi, một chủ nhiệm, một phó chủ nhiệm, tự mình đến tra xét hắn.
Đinh Trường Sinh đây là đang hy vọng theo từ miệng của Tôn Kỳ sẽ tìm ra điểm manh mối, mà Đinh Trường Sinh cũng hiểu rõ, chuyện trong quan trường, Tôn Kỳ không hẳn là có thể biết được bao nhiêu, hơn nữa Kha Tử Hoa nói thằng gia hỏa này có chỉ số thông minh cực cao, khẳng định không phải là người dễ đối phó.
-Tôi không muốn biết, tôi chỉ biết là anh đánh tôi, còn chiếm đoạt đồ vật của tôi, bất luận anh là ai, khi đi ra ngoài sẽ tố cáo anh đấy, nếu thành phố Bạch Sơn bao che cho anh, tôi sẽ đến Bắc Kinh tố cáo, tôi tin tưởng chắc chắn sẽ có người hiểu được lí lẽ .. .
Tôn Kỳ nhìn Đinh Trường Sinh, hận không thể ăn thịt uống máu của hắn, đúng là chính thằng này, làm hỏng mất đại sự của mình.
-Anh phải biết, cha anh đã chết rồi, bị người phóng hỏa đốt chết, rất thê thảm, bị đốt cháy thành tro bụi..
Đinh Trường Sinh nói, khi nói xong lời này ngay cả Hà Phong đều cảm thấy gia hỏa này có phải là loại người máu lạnh.
Quả nhiên, Tôn Kỳ nghe nói như thế, ánh mắt thoáng cái trợn tròn rồi, đôi tay giãy giụa lấy, muốn tránh thoát khỏi còng tay, xem bộ dáng là muốn dốc sức liều mạng cùng Đinh Trường Sinh.
-Mày là thằng hỗn đản, có phải là mày hại chết cha của tao. Chắc chắn là cha của tao do mày hại chết đấy, tao sẽ gϊếŧ mày, tao sẽ chơi đến tám đời tổ tông của mày.
Tôn Kỳ tức giận đạt đến một trình độ rất đáng sợ, sau lưng có hai người không có giữ chặt hắn, làm cho hắn đột nhiên đứng lên, hướng về phía Đinh Trường Sinh cùng Hà Phong vọt tới.
Hà Phong thấy thế muốn đứng lên hướng về phía sau tránh, tại vì hắn có đến cái chức vị này rồi, không đáng đối đầu với kẻ dốc sức liều mạng, hai người sau lưng định chạy qua hỗ trợ.
Đinh Trường Sinh không có đứng lên, đè lại bả vai Hà Phong, hơi chút nhắc thân lên, rõ ràng theo trước mắt trên mặt bàn phóng tới, vừa lúc rơi xuống đất, Tôn Kỳ cũng đã vọt lên, giơ đôi tay bị còng, dùng sức hướng Đinh Trường Sinh đập tới. Nhưng vẫn là chậm hơn một bước, không đợi hai tay của hắn buông xuống, liền thoáng cái hướng thân hình Tôn Kỳ bị Đinh Trường Sinh đạp một cước bay ngược ra phía sau..
Hai người đuổi sát Tôn Kỳ thấy thế đều ngừng lại, nhưng mà Đinh Trường Sinh thì không dừng lại, mà là tiến lên một bước, nhìn xem Tôn Kỳ nằm trên mặt đất, nói ra:
-Anh hãy thành thật nói chuyện của anh, tôi cam đoan sẽ không đánh anh, nhưng mà nếu anh còn dám làm như vậy, tôi cam đoan sẽ tiếp tục đánh nhưng không làm chết anh đâu..
-Hỗn đản, con chó đẻ này, sớm muộn gì khi đi ra ngoài tao cũng sẽ gϊếŧ mày, báo thù cho cha tao, tao nhất định sẽ gϊếŧ mày .
Tôn Kỳ bị đạp ngã trên đất rồi, mà vẫn còn cứng rắn.
Đinh Trường Sinh đương nhiên là sẽ không tùy ý để cho Tôn Kỳ chửi rủa, vì vậy không đợi Tôn Kỳ mắng ra khỏi miệng nữa, Đinh Trường Sinh lại một cước đạp tại trên mặt Tôn Kỳ, làm cho mặt hắn chạm đất, dưới chiếc giày da giẫm lên, Đinh Trường Sinh không phải cố ý làm như vậy, là bởi vì gia hỏa này dám mắng Đinh Trường Sinh là con chó đẻ đấy.
-Tôi cho anh biết, còn mắng tôi một câu nữa, tôi sẽ làm cho anh nằm yên trên giường ba tháng dậy không nổi đấy, có tin hay không?
-Ha ha, có bản lĩnh thì cứ gϊếŧ tao đi, nếu không, tao nhất định sẽ báo thù .
Tôn Kỳ vẫn như cũ cứng rắn nói.
-Rất tốt, tôi chờ đến khi anh ra ngoài tìm đến báo thù, nhưng mà, chỉ sợ anh không có cơ hội rồi, bản án Trần San chưa có kết, thì anh không thể đi ra ngoài, tôi nhất định sẽ tìm được chứng cứ, đem anh tiễn đưa vào trong ngục giam, đến lúc đó xem anh ra sao .
Đinh Trường Sinh cười cười nói.
Tôn Kỳ tuyệt đối tin tưởng lời nói của Đinh Trường Sinh, bởi vì thằng này chính là một tên điên, nói đánh là đánh, một chút tình cảm cũng không lưu lại, hơn nữa thằng này lòng dạ ác độc, làm cho lòng người trong không tự chủ được mà bắt đầu khϊếp đảm.
-Còn có, cha anh không phải là tôi gϊếŧ đấy, chúng ta là bảo vệ ông ta đấy, nhưng mà cũng không biết ông ta còn biết đến bí mật của người nào, những người kia tối hôm qua đã đến bệnh viện phóng hỏa, chúng ta không thể cứu ông ta ra ngoài, người nào đã hạ thủ, có phải hay không trong nội tâm của anh rất rõ ràng? Cho dù tôi cũng hận không thể gϊếŧ anh, nhưng mà anh phải nói phía sau tấm màn đen kia là người nào, cha của anh cũng sẽ không chết tức tưởi như vậy, nếu là sắp chết kéo theo cái đệm lưng cũng đáng mà, làm gì để cho gia đình của anh cửa nát nhà tan, trong khi để cho bọn họ hưởng thụ vinh hoa phú quý? Anh nói có đúng hay không?
Đinh Trường Sinh ngồi chồm hổm trên mặt đất, nói ra.
-Hắc hắc, mày cho rằng tao sẽ tin lời mày nói sao, mày đang muốn gì thì tao biết rõ… .
Tôn Kỳ âm trầm nói, không thể không nói, tên này thật đúng là có mấy phần cốt khí, chỉ là mặc dù hắn là người cứng rắn, Đinh Trường Sinh cũng sẽ không để hắn vào trong mắt.
Hà Phong vẫn luôn là lạnh nhạt, mãi cho đến ra khỏi phòng thẩm vấn, Hà Phong mới lên tiếng:
-Xem ra theo từ trên thân thằng này để có được tin tức, còn phải tốn nhiều công phu rồi .
-Nhưng mà tôi cảm thấy được không có khả năng đó rồi, gia hỏa này chỉ số thông minh rất cao, điều hắn biết rất rõ ràng, cha mình tại trong tay ban kỷ luật thanh tra mà còn bị diệt khẩu, bản thân hắn cũng có khả năng như vậy, vì vậy câm miệng là phương thức tốt nhất, xem ra, con đường của chúng ta còn rất dài .
-Ừ, trên tỉnh tôi còn có những chuyện khác, cậu cùng quay về với tôi đi, bản án của Trần San thì Lý bí thư đã quyết định chuyển giao cho văn phòng công an tỉnh điều tra và giải quyết, hiệu suất xử lý sự tình của công an Bạch Sơn, Lý bí thư giờ cũng không tin bất luận cái gì rồi .
-Tốt lắm, vụ án này rất là uất ức..
Đinh Trường Sinh phiền muộn nói.
Thật ra chỉ cần hắn đem chuyện của gia đình Thành Thiên Hạc bỏ trốn nói ra với Lý Thiết Cương, như vậy vụ án này nhất định là rất có thể sẽ có manh mối đấy, thế nhưng hắn không muốn làm như vậy, đã từng một lần hắn và Thành Công đã là bằng hữu, điểm này rất nhiều người cũng biết, nếu như thời điểm này mình này đem cha con Thành gia một mẻ hốt gọn, thì bản thân mình về sau còn có thể có bằng hữu sao?
Dù làm bên ban kỷ luật thanh tra thì người cũng là người, cũng có thất tình lục dục, cũng phải đặt chân tại trên cái xã hội này, có đôi khi chính là như vậy, lương tâm thành toàn thì phải vi phạm nguyên tắc, đây cũng là một lựa chọn khó khăn.