Phó bí thư huyện ủy Vu Toàn Phương cảm thấy rất phẫn nộ, quyết định sắp xếp lại nhân sự đưa ra không hề thông qua ý kiến của ông, thì chổ đứng của một phó bí thư huyện ở nơi nào mà hoàn toàn không biết gì, Trịnh Minh Đường đã thông báo rất rõ, đây là quyết định chứ không phải là đề nghị, nhưng Vu Toàn Phương cũng nhận thấy ra được là chủ tịch Sở Hạc Hiên không hề có một chút gì là kinh ngạc, thế thì đã hiểu, hai người bọn họ đã đã thỏa thuận thành giao dịch trước đó rồi .
Tại huyện Hải Dương , Trịnh Minh Đường một phái, Sở Hạc Hiên một phái , còn phó bí thư Vu Toàn Phương là phái trung lập, với vai trò tác dụng cân bằng phe phái giữa bí thư Trịnh Minh Đường và chủ tịch Sở Hạc Hiên, hai bên nếu có bất cứ chuyện gì cũng đều muốn nghe xem ý kiến của ông ta, bởi vì nếu ông ta ngã về hướng phương nào, phương đó tất nhiên sẽ đạt được thắng lợi, nhưng khi Trịnh Minh Đường cùng Sở Hạc Hiên liên hợp lại, tác dụng cân bằng của phó bí thư Vu Toàn Phương liền mất giá trị, có ông ta cũng được mà không có cũng không sao.
Vu Toàn Phương nín lặng không nói gì, vì ông ta biết có nhiều lời vô ích, không có khả năng thay đổi được điều gì, một khi hai người kia đã đạt thành giao dịch .
– Nếu các đồng chí không có ý kiến gì, thì chúng ta sẽ thông qua quyết định thay đổi sắp xếp lại nhân sự , ngoài ra còn có một đồng chí, tuổi còn rất trẻ, nhưng có những ý nghĩ táo bạo vượt trội, dám mạnh dạn đi đầu, với bản lãnh như vậy, tôi cảm thấy có thể an tâm giao cho trọng trách, đồng chí đó chính là người đã từng dẫn dắt dân chúng ở thôn Lê Viên bán lê, đồng chí Đinh Trường Sinh, cũng chính đồng chí Trường Sinh kiên trì kêu gọi dân chúng bắt đầu sửa con đường kéo dài ra đến quốc lộ 220 trước một bước, tôi thấy có thể để cho đồng chí Đinh Trường Sinh đảm nhiệm chức vụ trợ lý chủ tịch thị trấn Lâm Sơn, nhưng công tác trọng điểm vẫn là ở tại thôn Lê Viên, đây là ý kiến của riêng tôi, mọi người cứ phát biểu quan điểm của mình đi!
Trước mặt các lãnh đạo huyện được đưa lên bàn cân so sánh, Đinh Nhị Cẩu đã có vinh dự trở thành người duy nhất không tự mình hao tốn một giọt nước bọt, cũng không có dựa vào mối quah hệ nào mà vẫn được đề nghị tăng chức, trong lúc mọi người vẫn còn đang suy nghĩ vì sao hôm nay đột nhiên điều chỉnh nhân sự , xem ra đây chính là lợi ích cùng nhau phân chia về nhân sự phe phái của mình, trước khi chủ tịch huyện mới đến, do hai lãnh đạo đứng đầu ở huyện Hải Dương bí thư Trịnh và chủ tịch Sở hợp tác lần cuối cùng với nhau.
Buổi họp của thường ủy huyện, sau đó ba ngày thì tin tức mới rơi vào trong lổ tai của Đinh Nhị Cẩu, hắn mới đầu thì còn không tin dịp may như từ trên trời rơi xuống đầu mình đột ngột như thế, nhưng khi bí thư Khấu Đại Bằng đem tin tức này nói cho hắn biết, thì hắn mới tin đây là sự thật, không bao lâu sau đó, lại thêm mấy người gọi điện thoại tới chúc mừng hắn.
– Nhị Cẩu , thằng nhóc bò lên quá nhanh, tuổi cậu còn trẻ như vậy mà đã làm cán bộ chính thức phó khoa, những lão gia hỏa trên thị trấn làm sao mà không ganh tỵ với cậu! Về sau làm người phải thật khiêm tốn, khiêm tốn hơn nữa , chứ nếu làm ngược lại thì những lão gia hỏa trên thị trấn cũng sẽ không để cho cậu một ngày yên lành đâu!
Trương Cường ở trong điện thoại cười ha hả nói .
– Anh Trương, anh có được tin tức từ nơi nào vậy, chỉ là lời đồn, nhất định là lời đồn thôi, nếu nói chủ tịch Khấu trưởng thăng chức lên làm bí thư thì tôi còn tin , bí thư Điền bị điều đi nơi khác, tôi cũng tin, nhưng anh nói tôi lên chức, tôi cảm thấy hình như anh có âm mưu gì đó, có phải là muốn cho tôi mời anh bữa ăn phải không? Như vậy đi, mới anh đến thôn Lê Viên, tôi sẽ đãi anh ăn thỏ rừng nướng, sao, có được không?
– Thôi quên chuyện đó đi, đến chỗ cậu ăn bữa cơm còn phải mạo hiểm tánh mạng trên con đường núi, thà nhịn cho lành.
– Vậy thì cũng tốt, để tôi nướng chín thịt thỏ rồi gửi ra cho anh cũng được, à quên chứ! Việc đồn trưởng Hoắc được điều lên thành phố ra sao rồi? Dù sao tôi trước kia cũng là lính của ông ấy, bằng mọi cách trước khi đồn trưởng Hoắc đi nhận nhiệm vụ mới, tôi cũng phải đến để đưa tiễn.
– Chuyện này cũng chưa biết ngày nào, đoán chừng cũng không lâu đâu! Hic..mọi người đều thăng chức , chỉ còn lại có mỗi mình tôi thôi!
– Anh Trương Cường , anh cũng nên hoạt động chạy chọt một chút đi, tôi đã nói rồi, tôi vẫn còn độc thân, còn chút tiền cũng chưa xài tới, nếu thiếu tiền để lo lót, có gì anh cứ lấy trước đi để mà chuẩn bị!
– Cậu nói tôi cũng hiểu, nhưng chỉ là không biết chạy chọt đến chỗ nào.
– Mấy ngày nữa tôi quay trở lại thị trấn một chuyến, nếu anh lúc ấy có thời gian rãnh , chúng ta cùng đi thành phố Bạch Sơn một chuyến, tại đó tôi có quen biết mấy người có quan hệ rộng rãi, đến lúc đó nhờ bọn họ giúp giùm thử xem.
– Thật không? Vậy thì tốt quá! À, sao cậu lại quen được những người như thế vậy, thật là không thể nào ngờ được…
– Thôi đừng quan tâm đến làm gì chuyện đó, khi nào đi tôi sẽ gọi điện thoại tìm anh!
Điện thoại Đinh Nhị Cẩu vừa mới nói chuyện với Trương Cường xong, thì thị đội trưởng La Hậu Sinh lại gọi tới, cũng là những lời khách sáo chúc mừng, rồi khoe tình hình con của mình là La Dương hiện tại đang là lính của Chu Hồng kỷ, hiện lúc nàysinh hoạt cũng khá tốt, hắn ta rất biết cách lấy lòng thiếu tá Chu Hồng Kỳ , cho nên rất được Chu Hồng Kỳ ưu ái.
Riêng về Chu Hồng Kỳ thì vẫn cho rằng Đinh Nhị Cẩu là con người xuất thân từ thành phầntrộm cắp, nên rất nhanh nhẩu láu cá,rất thích hợp lăn lộn làm một nhân viên nằm vùng trong tầng lớp xã hội đen, nhưng không ngờ Đinh Nhị Cẩu đã quyết tâm không bao giờ muốn mình lại nhuốm chàm dù rằng đó là công tác cho chính phủ, hắn chỉ muốn hòa lẫn vào chốn quan trường, thật ra khi đặt chân vào chốn quan trường so với lẫn lộn vào xã hội đen phức tạp hơn nhiều, quan trường giống như làphiên bản nâng cao của xã hội đen vậy, lọt vào nơi chốn này nếu không có chút vốn liếng quan hệ và bản lãnh mưu môthì đừng hòng trụ vững trong thể chế đầy dẫy những sợi dây đan xéo vào nhau.
Điên thoại của thị đội trưởng La Hậu Sinh vừa chấm dứt, thì lại có điện thoại của chủ tịch Vương Bạch Lệ.
– Trường Sinh, vào chiều mai cháu có mặt tại ủy ban thị trấn để dì trao cho quyết định làm trợ lý và hướng dẫn thêm một số qui định cần thiết nhé.
Có lẽ đây là cú điện thoại làm cho Đinh Nhị Cẩu ngất ngây vui sướng hơn tất cả, hắn muốn hét lên thật to vì thành công của bước đi chập chững đầu tiên này, tất cả đó là bản lỉnh tính toán và một ít may mắn có được, chứ hoàn toàn không phải là món quà từ trên trời tự nhiên rơi xuống đầu hắn.
Trưa hôm sau, hắn rời khỏi thôn Lê Viên đi đến ủy ban thị trấn vẫn còn khá sớm, nhưng lúc này các lãnh đạo thị trấn đang họp ở hội trường để bàn giao công việc vẫn chưa xong.
Mãi cho đến khi tan tầm buổi chiều thì công việc bàn giao của các lãnh đạo mới hoàn tất.
Thấy trời đã gần tối mà vẫn chưa có nhận được tin tức gì của Vương Bạch Lệ, giờ nếu về lại thôn Lê Viên cũng không kịp, nên Đinh Nhị Cẩu định đến nhà khách của ủy ban thị trấn ngủ tạm một đêm rồi mai tính, trên đường đi thì Đinh Nhị Cẩu nhận được điện thoại của chủ tịch Vương Bạch Lệ, trong điện thoại Vương Bạch Lệ xin lỗi vì bận họp đến cuối giờ chiều mới xong, nhiệt tình mời tối nay Đinh Nhị Cẩu đến trong nhà cô có chút chuyện để bàn, cho biết hiện tại đang cần ổn định gấp, sau sự xáo trộn nhân sự của các lãnh đạo thị trấn, rất nhiều công tác Vương Bạch Lệ xác thực muốn cùng Đinh Nhị Cẩu trao đổi một chút.
Lúc bầu trời đã nhuộm đen, mở cửa cho Đinh Nhị Cẩu là chủ tịch Vương Bạch Lệ trên người vẫn mặc lấy bộ đồ công sở, đem một đôi ngực sữa bó ở thật chặc bên trong, nhưng cái quần bao lấy ôm sát thì không che giấu được hai cái mông lớn ngược lại còn làm xông ra nổi bật, chính giữa trung gian khe mông sâu đậm đều có thể thấy rõ ràng .
– Dì Bạch Lệ cháu vội vã chạy tới đây, cũng chưa kịp mua chút lễ vật gì..
Đinh Nhị Cẩu đi vào cửa nói.
– Cháu khách sáo làm gì, có thể tới đây là tốt rồi!
Tuy rằng bây giờ hơi đã thân thiết, nhưng trong công tác của Vương Bạch Lệ, có thể trụ vững nhiều năm, cho đến ngày hôm nay leo lên đến chức vụ chủ tịch thị trấn làm cho Đinh Nhị Cẩu cũng không dám xem thường.
– Dì mới đi về nhà sao? Cả người . . ?
Nhìn thấy Vương Bạch Lệ một thân trang phục, trên người chính giữa trung gian hai ngọn núi một lằn thẳng ướt đẫm mồ hôi, bên dưới hạ thân chỗ đường viền qυầи ɭóŧ cũng có chút hiện ra ẩm ướt.
– Ha … dì có thói quen sau khi đi làm về, thì kết hợp rèn luyện một số động tác thể dục đi bộ ở công viên thị trấn, vừa mới trở về, cháu cứ tự nhiên ngồi xuống đây chờ nhé, người toàn là mồ hôi, dì đi tắm rửa một chút!
Nói xong Vương Bạch Lệ tiến vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Đinh Nhị Cẩu lập tức rón rén theo sau, áp sát vào cửa phòng vệ sinh, vễnh tai lắng nghe, một hồi kịch liệt tiếng vang nướƈ ŧıểυ của Vương Bạch Lệ như dòng suối chảy xiết, Đinh Nhị Cẩu phân biệt rất cẩn thận, cảm thấy tiếng động nướƈ đáı của chủ tịch thị trấn so với các phụ nữ trong thôn cũng không khác nhau gì cả, đều là vừa vội vàng vừa kêu to, tiếp theo sau đó là tiếng vòi phun nước chảy rào rào, bấy giờ hắn mời lùi ra lại phòng khách ngồi chờ.
Rời khỏi phòng tắm, Vương Bạch Lệ tựa như cái bánh màn thầu ( bánh bao ngọt ) vừa mới ra lò còn bốc khói, toàn thân như tản ra nhiệt khí.
– Trường Sinh, đã có quyết định chính thức cháu sẽ làm trợ lý cho dì, thật ra là do tình hình nhân sự của thị trấn nên cháu cũng sẽ kiêm luôn làm trợ lý cho cả bí thư Khấu, dì nghĩ như thế này, dù sao cháu giờ cũng là cán bộ phó khoa rồi, đừng có thỏa mãn chính mình, cháu còn trẻ tuổi nên cố gắng luyện tập tích cực thêm trong công tác, để sau này có cái ghế trống nào tốt hơn ở trên ủy ban thị trấn, thì cháu có thể bổ khuyết vào, cháu thấy thế nào?
Vương Bạch Lệ hai tay cầm khăn mặt vừa lau, vừa nói ra sự tình an bài kế hoạch của mình, màu đen cái váy liền quần mặc trong nhà nổi bật với làn da trắng hồng, lúc cánh tay ngẩng lên giơ cao sát đầu chà khô mái tóc, đem toàn bộ cái nách đậm đen những sợi l.ông triễn lộ ra bên ngoài.
– Vâng, cháu sẽ cố gắng học hỏi thêm.
Trao đổi đơn giản một số thủ tục hành chính, cách làm việc trên ủy ban thị trấn , cho đến khi Đinh Nhị Cẩu cũng hiểu được đại khái, Vương Bạch Lệ trao tận tay cho Đinh Nhị Cẩu tờ quyết định làm trợ lý chủ tịch thị trấn, vì muốn để cho Vương Bạch Lệ nghỉ ngơi sớm, hắn định đứng dậy cáo từ ra về.
Nhưng vừa đứng dậy thì trông thấy Vương Bạch Lệ ngồi ở phía đối diện trước bàn đang dùng tay lay động lấy cổ.
– Làm sao vậy dì? Không thoải mái sao?
– Ừ, cả ngày hôm nayngồi họp bàn giao, nên xương cổ với bả vai có chút không thoải mái!
Lúc này tâm cơ thoáng động, Đinh Nhị Cẩu liền nói:
– Dì, vừa rồi cháu có tự học qua một số phương pháp xoa bóp, bấm huyệt chống mệt mỏi, hay là để cháu thử xem.
– Trường Sinh, liệu xoa bóp có tác dụng sao?
Vương Bạch Lệ dò hỏi.
– Dì ạ, cứ thử xem, nếu thấy có tác dụng thì sau này mỗi khi mỏi mệt dì cứ gọi cháu!
Đinh Nhị Cẩu nói xong thì vòng ra sau lưng của Vương Bạch Lệ hai tay nhẹ nhàng đặt ở trên bả vai của cô, rồi nói tiếp.
– Dì đừng có nhúc nhích, dì cứ buông lỏng người hạ xuống, nhắm mắt lại, trong sách hướng dẫn có nói hãy cảm thụ khí huyết vận hành, sẽ mau trợ giúp hồi phục khí sức.
Đôi bàn tay Đinh Nhị Cẩu như tản ra nóng rực nhẹ nhàng vuốt ve bả vai trắng nõn non mềm của chủ tịch Vương Bạch Lệ.
Vương Bạch Lệ ngăn chặn nội tâm bốc lên ý xấu hổ, e lệ nhắm lại đôi mắt, yên lặng hưởng thụ sự xoa bóp của hắn,Đinh Nhị Cẩu hai tay dần dần theo bả vai chuyển qua chỗ lỗ tai, dùng đốt ngón tay đè lên hai bên huyệt Thái Dương ở trán Vương Bạch Lệ, hai ngón trỏ tay uốn lượn thành hình cái móc đặt ở song song bên cạnh huyệt Thái Dương cùng lúc dùng xoay tròn xoa bóp theo phương hướng chiều kim đồng hồ, tiếp theo dùng hai đầu ngón tay bầm lên chính giữa mi mắt, hướng về phía ngoài đẩy ngang đến mép tóc, hai tay luân chuyển vuốt ve, Vương Bạch Lệ cảm giác hai bàn tay của Đinh Nhị Cẩu như có ma lực, theo từ trên làn da của mình lướt qua, hơi tê tê, mềm mại dụ hoặc làm cho thân thể thấy thoải mái, Vương Bạch Lệ sắc mặt ửng hồng, toàn thân mềm yếu mềm dựa trên mặt ghế salon, gật đầu nói:
– Ưm… thủ pháp của cháu khá tốt đấy!
Đinh Nhị Cẩu mỉm cười, hai tay trơn trượt xuôi theo bên dưới tai xoa bóp đến dưới quai hàm, cũng nhẹ nhàng xoa nhẹ chung quanh vành tai, rồi lặp trở lại như cũ xuôi theo mép tóc cho đến phía sau cổ, từ trên xuống dưới xoa nắn phía sau toàn bộ các cơ của cổ, điểm mẫn cảm chung quanh vành tai phấn nộn bị hai bàn tay của Đinh Nhị Cẩu xoa tới xoa lui, tiếng rên thoải mái của Vương Bạch Lệ từ nơi cổ họng gần như muốn phát ra, cô cố nhẫn nhịn cắn môi để không phát ra tiếng rên khó xử này.