1953
-Không nói gạt cậu, trước khi cậu đến, tôi đã gặp Đinh Trường Sinh rồi, hắn nói hắn phát hiện một số manh mối về cậu, nhưng mà rút cuộc vấn đề là đầu mối gì, thì tôi không rõ, hắn cũng không có nói, cậu là công an, cũng biết, không có xác thực chứng cứ, thì ban kỷ luật thanh tra cũng sẽ không tùy tiện song quy (*nhà nước điều tra) đấy, nếu như Đinh Trường Sinh dám nói như vậy, tôi lo lắng là hắn đã nắm giữ manh mối chính xác.
La Bàn Hạ bất mãn nói.
Đối với La Bàn Hạ mà nói, sống hay chết của Cảnh Trường Văn, cùng quan hệ của mình xác thực không lớn, ông chỉ cần cố gắng đưa hắn đá ra khỏi Hồ Châu, thì đó đã là là thắng lợi, nhưng lại có loại người chính là không biết nặng nhẹ, Cảnh Trường Văn là loại người như vậy, hắn ỷ vào bản thân có hậu trường cường đại, đối với lời của La Bàn Hạ đều là không để ý tới..
-Manh mối gì nếu như hắn nắm giữ, thì cứ mang tới đi, tôi chờ đây, không hề sợ phiền phức, tôi biết rõ, giữa tôi cùng với Đinh Trường Sinh trước kia có một vài chuyện không hài lòng, nếu như hắn thật sự vu oan tôi, ta sẽ báo cáo phản ánh đấy, Hồ Châu cũng có pháp trị chứ?
Cảnh Trường Văn lời này hùng hồn nói ra, trong chớp nhoáng này La Bàn Hạ liền có chút tin tưởng Cảnh Trường Văn là oan uổng, nhưng lsuy nghĩ lại, Đinh Trường Sinh từ trước đền giờ chưa làm qua chuyện gì, mà hắn không nắm chắc..
Đây là chỗ lợi hại của Đinh Trường Sinh, nếu muốn đối phó người, thì phải nắm bắt được nhược điểm chân thật, vấn đề này là La Bàn Hạ đối với Đinh Trường Sinh rất có ấn tượng.
-Vậy được rồi, coi như tôi không có nói qua, kỳ thật ở đâu thì cũng là làm việc, Hồ Châu hiện tại đang bị khắp nơi nhìn chằm chằm vào, không phải dễ dàng như vậy, nếu như có khả năng, tôi cũng muốn rời khỏi Hồ Châu đấy, vậy mười hai giờ trưa nay hãy cho tôi biết quyết định của cậu, nếu chậm thì tôi cũng mặc kệ việc này .. .
La Bàn Hạ nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói ra.
-Tôi sẽ không rời đi khỏi Hồ Châu đấy, nếu không có chuyện gì khác, tôi đi trước.
Cảnh Trường Văn đứng dậy hướng La Bàn Hạ nói cáo biệt. La Bàn Hạ gật gật đầu, không có nói tiếp, nhìn xem Cảnh Trường Văn ly khai, La Bàn Hạ bấm điện thoại cho Đinh Trường Sinh, nói cho hắn biết kết quả, đây cũng là trong dự liệu Đinh Trường Sinh đấy.
Cảnh Trường Văn quay trở lại trong xe, nhớ tới lời La Bàn Hạ nói, tuy rằng trên mặt mũi rất là cứng rắn, nhưng trong nội tâm đã làm cái gì thì trong lòng mình rất rõ ràng, nghĩ tới đây, hắn suy nghĩ có nên gọi cho La Đông Thu xin chỉ thị hay không, nhưng mà vừa nghĩ tới mình đã làm qua những sự tình kia, trong nội tâm liền có e ngại, vì có chuyện là chính hắn tự mình bắn tỉa đấy, không có quan hệ đến La Đông Thu.
Đinh Trường Sinh nhìn xem trên cổ tay đồng hồ, kim đồng hồ chậm rãi chỉ đúng mười hai giờ phương hướng, nhìn nhìn điện thoại, vẫn không hề có động tĩnh gì, Đinh Trường Sinh để thêm cho La Bàn Hạ năm phút đồng hồ, nhưng mà một mực vẫn không có tin tức, vì vậy hắn liền bấm gọi điện thoại cho Lý Thiết Cương.
-Lý bí thư, quấy rầy chú đang nghỉ ngơi, nhưng vì có phát hiện trọng đại .
Đinh Trường Sinh ngắn gọn báo cáo.
-Nói…
Lý Thiết Cương trả lời cũng là ngắn gọn.
-Đó là vấn đề của cục trưởng cục công an thành phố Cảnh Trường Văn thành phố Hồ Châu, tài liệu sẽ phát đến trong email của chú, cháu xin chỉ thị bước tiếp theo sẽ làm sao, những tài liệu này cũng đã xác minh qua, là có thật, có chứng cứ, có chứng nhân, có người trong cuộc, cũng có thể chứng min .
Đinh Trường Sinh tiếp tục báo cáo.
-Tốt, để tôi xem qua một chút tài liệu, cậu chờ tôi gọi lại điện thoại...
Lý Thiết Cương nói xong liền cúp điện thoại.
Lý Thiết Cương nhìn xem hết tài liệu trong email gởi tới, trầm tư không nói, đứng dậy rót chén trà, ngồi vào ghế sô pha, bắt hay là không bắt đây? Đây cũng là một vấn đề khó khăn.
Cảnh Trường Văn là người của La gia đặt tại Hồ Châu, điểm này thì ông biết rõ đấy, với tư cách bí thư ban kỷ luật thanh tra tỉnh kỷ ủy, bản án nào nên làm, bản án nào không nên làm, bản án nào thích hợp làm lớn, nào bản án thích hợp làm trong lặng lẽ, thì trong lòng của ông đều phải biết….
Đây cũng là một cơ hội, đem thế lực La gia triệt để thanh trừ khỏi Hồ Châu, nhưng mà đến cùng nên làm cái gì bây giờ thì không phải ông quyết định được a, thời điểm này ông lại nhớ tới lúc phó bí thư Chu Minh Thủy mời mình uống trà, không biết Chu Minh Thủy biết được chuyện này thì sẽ phản ứng như thế nào
Ông nhớ tới Chu Minh Thủy đã từng nói qua, trước quét bên ngoài, thời gian dần qua khi thời cơ tốt thì đánh vào đến thực chất bên trong, nếu như vừa mới bắt đầu mà liền gặm xương cốt, rất có thể sẽ bị sụp đổ rụng răng..
……………………………………………………………………………………….
-Chiều nay tôi sẽ cho Tề Nhất Hàng đến, các người cùng phối hợp, tôi cũng sẽ gọi điện thoại cho La Bàn Hạ, chuyện này nhất định phải làm kín đáo, không thể để xảy ra bất luận sơ suất gì, một khi xảy ra chuyện không may, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, hiểu chưa? Bắt được người, không mang về tỉnh thành, trực tiếp giam giữ tại Hồ Châu là được, Tề Nhất Hàng sẽ chịu phụ trách chung, cậu phối hợp, hiểu chưa?
Qua nửa giờ, Lý Thiết Cương gọi điện thoại tới, mặc dù là nằm trong dự liệu đấy, nhưng mà đối với Lý Thiết Cương quyết định nhanh chóng như vậy thì Đinh Trường Sinh rất là bội phục, đối phó với loại người như Cảnh Trường Văn, phải giải quyết dứt khoát, nếu không sẽ bỏ lỡ cơ hội tốt.
-Minh bạch, cháu sẽ chờ…
Đinh Trường Sinh ngắn gọn hồi đáp.
…………………………………………………………………………………
Cảnh Trường Văn quay trở lại trong cục, có chút tâm phiền ý loạn, qua không lâu, lại từ trong cục đi ra ngoài, lái xe chạy đến một quán bar, đây cũng là trên danh nghĩa thân thích của hắn làm chủ quán bar, nhưng mà quán bar này lúc trước là của Hoa Cẩm Thành, Hoa Cẩm Thành vẫn luôn trốn ở nước ngoài, điều này làm cho Cảnh Trường Văn càng thêm không kiêng nể gì cả, liền gọi điện thoại cho Hoa Cẩm Thành, bảo Hoa Cẩm Thành đem cái quán bar này đưa cho hắn.
-Anh Cảnh, như thế nào thời điểm này đến đây? Lấy một gian phòng uống rượu nhé?
Cảnh Trường Văn vừa vào cửa, một người quản lý bộ liền chạy ra đón chào, hỏi.
-Ừ, bảo Chu Lương Thần đến uống rượu vơi tôi .
Cảnh Trường Văn khí phách nói ra, hình như là lão bản của nơi này vậy.
-Vâng…, anh chờ một chốc…
Quản lý vô cùng cung kính đem Cảnh Trường Văn đưa vào phòng, sau đó đi ra ngoài gọi người.