1959
-Lão Lâm, có đôi khi cầu phú quý trong nguy hiểm thì những lời này vẫn có đạo lý đấy, hiện tại chính là như vậy, La thiếu gia là sẽ không quên công lao của ông đâu, vì vậy, tôi hy vọng ông có thể đem hết khả năng làm tốt chuyện này.
Tưởng Hải Dương làm sao mà không biết tiểu tâm tư của Lâm Chí Sinh, vì vậy mở miệng gõ hắn..
Tưởng thiếu, tôi minh bạch, tôi sẽ cố gắng hết sức khả năng của mình..
Lâm Chí Sinh ngôn ngữ cứng ngắc, xe đã đến nội thành, Lâm Chí Sinh rời khỏi xe, Tưởng Hải Dương tiếp tục lái xe đi về phía trước, mãi cho đến khi đến căn biệt thự tại Hồ Châu của mình, cái này mới dừng xe lại, nhưng vẫn không có lập tức xuống xe.
Hắn cũng đang cân nhắc, theo khẩu khí La Đông Thu xem ra, lần này thật sự đã gặp phiền toái, bằng không sẽ không thở hổn hển lo lắng như vậy, La Đông Thu vẫn luôn nói mình thiếu kiên nhẫn, không có phong phạm làm người chỉ huy, nhưng mà hiện tại xem ra đó là bởi vì sự tình không đến trên đầu của mình, thật sự khi đã đến trên đầu mình, người nào cũng không có cái định lực kia rồi.
Cảnh Trường Văn đến cùng biết rõ bao nhiêu chuyện của La Đông Thu? Đến cùng là vì La Đông Thu mà làm qua bao nhiêu chuyện bí mật không muốn để người biết rõ? Thì chính Tưởng Hải Dương cũng không biết, xem ra Cảnh Trường Văn lần này thật là dữ nhiều lành ít.
Tưởng Hải Dương đứng ở trong sân biệt thự, nhìn xem chung quanh một mảnh tối như mực, trong lúc nhất thời chẳng còn chút gì hứng thú nữa rồi, La Đông Thu là núi dựa lớn nhất của hắn bây giờ, La gia cũng là chỗ dựa lớn nhất của Tưởng gia, nếu như La gia hỏng rồi, thì những người kia chắc chắn sẽ không bỏ qua Tưởng gia…
Nghĩ tới đây, Tưởng Hải Dương không có tiến vào biệt thự, mà là đặt mông ngồi ở trên bậc thang trước cửa, lấy ra điện thoại di động, tìm được một dãy số, gọi ra ngoài.
-Alo…. Nguyễn tiên sinh phải không? Tôi là Tưởng Hải Dương.
-Tưởng tiên sinh, cậu khỏe chứ, đã trễ thế như vậy mà gọi điện thoại, có phải là có tin tức tốt?
Nguyễn Văn Triết ở đằng kia đầu cười hỏi.
-Ừ…cái hạng mục đầu tư kia, tôi rất cảm thấy hứng thú, nếu như ông có thời gian, chúng ta có thể ngồi xuống đến hảo hảo nói chuyện .
Tưởng Hải Dương nói ra.
-Vậy thì tốt, bất quá ta vừa quay về Hồ Châu, như vậy đi, sáng mai tôi chạy lên tỉnh gặp cậu trao đổi, thế nào?
Nguyễn Văn Triết vui mừng nói.
-Không cần lên tỉnh, bởi vì có chút việc, tôi đang ở tại Hồ Châu, như vậy đi, ngày mai chúng ta ước hẹn thời gian đến làng du lịch hồ Thiên Nhất Sắc nói chuyện đi, đến lúc đó chúng ta sẽ liên lạc lại, thế nào?
Tưởng Hải Dương nói ra.
-Tốt lắm, tôi sẽ chờ Tưởng tiên sinh .. .
Nguyễn Văn Triết thật cao hứng cúp điện thoại.
Nguyễn Văn Triết đương nhiên chính là chồng trước Lâm Xuân Hiểu, hắn mang theo đỉnh đầu cái nón là con rể của tù trưởng bộ lạc bên Trung Đông đến trong nước tìm đầu tư, hắn trước kia công tác tại công ty đường thuỷ, cho nên đối với những thứ quan hệ với thế hệ thứ hai con quan thì là hiểu rõ, hắn lần này chính là nghĩ đến đem tiền những người này dẫn tới vùng sa mạc Trung Đông, lại thông qua đám quan thế hệ thứ hai đem dầu thô rót vào trong nước, đương nhiên, đây không phải buôn lậu, mà là thông qua năng lực của thế hệ thứ hai con quan này, đường đường chính chính đem dầu thô bán vào Trung Quốc.
Tưởng Hải Dương tính toán vô cùng tốt, nếu như La gia bị ngã rồi, thì mình ở trong nước cũng không được nữa, đến lúc đó thì sẽ vô cùng luống cuống, còn chi bằng bây giờ bắt đầu phòng ngừa chu đáo, nghĩ tới đây, Tưởng Hải Dương cảm thấy sự tình rất cấp bách, hắn còn phải phòng bị La Đông Thu biết rõ tính toán riêng của hắn, thứ hai phải nắm chặt việc chuyển dời tài sản trong nước, ngay cả căn biệt thự này, hận không thể ngày mai sẽ bán được nó đi.
La Đông Thu đương nhiên sẽ không biết Tưởng Hải Dương lúc này đã chuẩn bị rút lui bỏ chạy, vẫn còn một cái gọi điện thoại thúc giục Ngô Hữu Đức đang trên đường đến Hồ Châu nhanh lên..
-La thiếu gia, tôi đã đến bệnh viện, đợi lát nữa sẽ cùng cậu nói qua tình huống nơi này, tôi đang đi vào… .
Ngô Hữu Đức nhìn thấy được, theo từ cổng bệnh viện đã bắt đầu kiểm tra rồi, bây giờ đang là buổi tối, nên người đến bệnh viện không nhiều lắm…
-Kiểm tra cái gì? Tôi là Ngô Hữu Đức trên văn phòng công an tỉnh, không nhận biết sao?
Nghô Hữu Đức, liền bày ra một bộ vênh váo hung hăng.
La Đông Thu ý rất đơn giản, chính là đem Cảnh Trường Văn mang về tỉnh thành trị liệu, lý do đương nhiên là điều kiện tỉnh thành chữa bệnh tốt hơn, nhưng mà đoạn đường này đưa về đến trên tỉnh, Cảnh Trường Văn mới mổ xong, nếu không chết, đó mới kêu kỳ tích đấy, đối với cái chuyện ẩn ở bên trong này, Ngô Hữu Đức làm sao mà không biết chứ?
-Thực xin lỗi, Ngô thính trưởng, chúng tôi đang thi hành nhiệm vụ, tất cả đều phải qua kiểm an.
Người phụ trách trạm gác đầu tiên kiểm người là Lưu Chấn Đông, đối với Ngô Hữu Đức, mới đầu thì hắn không nhận ra, nhưng mà nghe nói qua thì liền lập tức liền nhận biết, thế nhưng vẫn không có chút nào chừa cho Ngô Hữu Đức mặt mũi.
Ngô Hữu Đức nóng lòng muốn gặp Cảnh Trường Văn, muốn biết Cảnh Trường Văn tình huống cụ thể, vì vậy chẳng muốn cùng đám cảnh sát tầng dưới này so đo, dựa theo quy định thông qua kiểm an, mang theo người nhà Cảnh Trường Văn tiến vào hành lang bệnh viện, thế nhưng là nơi đây vẫn là lại có một trạm canh gác khác, lúc này Tề Nhất Hàng vừa mới đứng lên, muốn thay ca cho Đinh Trường Sinh, thì thấy là Ngô Hữu Đức bước đến, liền giật mình cả kinh…
Lúc này Đinh Trường Sinh cũng đang chuẩn bị đổi ca, nhìn thấy Tề Nhất Hàng đang đứng cuối hành lang ngây người, có đi tới ba bốn người, nhìn xem người đầu tiên rất quen mặt, nhưng mà trong lúc này không nhớ ra được là ai đây, thẳng đến đi đến gần mới nhớ tới, người hình như là Ngô Hữu Đức phó văn phòng công an tỉnh, thời điểm này ông ta làm sao lại tới đây?
-Tề chủ nhiệm, tình huống Cảnh Trường Văn thế nào rồi?
Ngô Hữu Đức đương nhiên nhận thức ra Đinh Trường Sinh, nhưng mà ông trao đổi với Tề Nhất Hàng, tựa như là không để ý đến Đinh Trường Sinh tồn tại.
Đinh Trường Sinh lơ đễnh, lui ra phía sau một bước, muốn nhìn một chút với lão gia hỏa này rốt cuộc muốn giở ra cái trò mèo gì…
-Um… giải phẫu rất thành công, chỉ là phải theo dõi sát một đoạn thời gian, Ngô thính trưởng, đây là…..
-Nghe nói Cảnh Trường Văn bị thương, tôi rất đau lòng, đã làm một cục trưởng cục công an thành phố, đang thi hành nhiệm vụ mà liều mạng như vậy, nói thật, tôi rất cảm động, nhận được sự ủy thác văn phòng công an tỉnh, đến đây xem sao, mặt khác, điều kiện chữa bệnh Hồ Châu nhất định là không bằng trên tỉnh, vì vậy, tôi đề nghị lập tức chuyển viện lên tỉnh trị liệu, như vậy mới có thể khôi phục tốt hơn… .
Ngô Hữu Đức nói rõ ràng lập trường của mình, đó chính là muốn mang Cảnh Trường Văn đi.
-Về chuyện này, Ngô thính trưởng, có một số việc chắc ông có khả năng không biết…..
Tề Nhất Hàng muốn ngăn cản, nhưng mà còn chưa dứt lời, đã bị Ngô Hữu Đức đã cắt đứt.
-Tề chủ nhiệm, tôi biết rõ ý của ngươi, nhưng mà Cảnh Trường Văn là người trong hệ thống nội bộ công an, mặc dù là có một số việc khó mà nói, nhưng vẫn còn có ban kỷ luật thanh tra của văn phòng công an tỉnh, hơn nữa đây là ý tứ của La bí thư tỉnh ủy, bằng không điểm này tôi cũng sẽ không chạy tới đây làm gì...
Ngô Hữu Đức nói ra.
Đứng ở một bên không nói gì, Đinh Trường Sinh vẫn biết rõ, Ngô Hữu Đức đây là tới cướp người đấy, hơn nữa còn là mang theo mệnh lệnh của lãnh đạo đến cướp người, Tề Nhất Hàng thật khó khăn, không nói trước Cảnh Trường Văn sức khỏe không chịu nổi di chuyển lặn lội đường xa, xem ra là có người đã muốn lấy mạng của Cảnh Trường Văn rồi, cái gì chuyển tới bệnh viện tốt hơn, đây đều là ngụy trang, điều này càng làm cho Đinh Trường Sinh minh bạch, Cảnh Trường Văn đúng là đang nắm mệnh môn của những người khác, nếu như đã bắt được mệnh môn của đối phương, thì Đinh Trường Sinh làm sao có đạo lý đơn giản mà buông tay chứ.