1947
Đinh Trường Sinh nói được thì làm được, buổi trưa Cảnh Trường Văn còn cho rằng Đinh Trường Sinh nếu như là muốn tới, cũng phải là đến chiều, trong lúc hắn đang ngủ trưa chưa xong, thì đã bị chuông điện thoại di động đánh thức, nhìn qua là từ văn phòng gọi điện thoại tới, nhướng mày, bực bội.
-Cảnh cục trưởng, tôi là Hà Minh Huy đây, tổ dò xét tỉnh kỷ ủy đã đến trong cục rồi, bọn họ đang đợi cậu đấy…
-Cứ để cho bọn họ chờ đi.
Cảnh Trường Văn rít gào nói, sau đó liền cúp điện thoại.
Cảnh Trường Văn không biết là lúc Hà Minh Huy đang gọi cú điện thoại này, thì Đinh Trường Sinh an vị tại trong văn phòng hắn, hơn nữa còn hứng thú nhìn Hà Minh Huy nói điện thoại, nếu Cảnh Trường Văn biết rõ Hà Minh Huy đang đào cái hố cho mình, không nhảy chân xé xác Hà Minh Huy thì mới là lạ chứ.
-Khí trời quá nóng, Cảnh cục trưởng hỏa khí rất lớn a.
Hà Minh Huy ngượng ngùng nói.
-Ông Hà, ông làm văn phòng chủ nhiệm đã bao nhiêu năm rồi, tại sao không tìm cách thay đổi vậy, cứ làm công việc hầu hạ người sống, không mệt sao?
Đinh Trường Sinh cười hỏi.
-À… năng lực của tôi có hạn, cũng chỉ có thể là làm chút ít việc lặt vặt mà thôi, không so sánh được Đinh chủ nhiệm trẻ tuổi tài tuấn, tiền đồ rộng lớn .
Hà Minh Huy lấy lòng nói.
-Ông Hà, ông nói không thành thật chút nào..
Đinh Trường Sinh trêu tức nói.
-Đinh chủ nhiệm, tôi nói đúng sự thật, tôi….
-Um…vậy thì thôi đi, Cản cục trưởng xem ra rất bận rộn, vậy trước tiên đi gặp lãnh đạo khác trong cục đi, Lan chính ủy đã tới chưa?
Đinh Trường Sinh hỏi.
-Đã đến, cô ấy đang làm việc phòng chờ, để tôi đi truyền tin …
-Được rồi, chúng ta đến phòng họp chờ .
Đinh Trường Sinh nói xong đứng dậy đi ra.
Hà Minh Huy cũng đứng dậy đi báo chi Lan Hiểu San.
Tổ dò xét có bốn thành viên, Đinh Trường Sinh là tổ trưởng, mặc dù là Đinh Trường Sinh có thể đem báo cáo dò xét ghi bất lợi cho Cảnh Trường Văn, thế nhưng là sau khi trở về, Lý Thiết Cương cũng sẽ gặp thành viên tổ dò xét để hỏi chuyện, không có khả năng chỉ tin vào lời nói một chiều của Đinh Trường Sinh, vì vậynếu dùng cách làm như vậy là không sáng suốt.
- Lan chính ủy, chúng ta lại gặp mặt .
Đinh Trường Sinh gặp Lan Hiểu San tiến đến, đứng dậy cách cái bàn cùng Lan Hiểu San bắt tay, ân cần thăm hỏi nói.
-Đinh chủ nhiệm, nếu như phù hợp buổi tối chị muốn mời mọi người trong tổ dò xét ăn một bữa cơm, chuyện này không trái với kỷ luật chứ?
-Ai ui…. có gì đâu, em chỉ cần gọi cho Lý bí thư báo cáo một cái là được rồi , ha ha…. chỉ là nói đùa một chút, vậy trước chúng ta xử lý công vụ đi .
Đinh Trường Sinh cười cười nói.
……………………………………………………………………………..
Đinh Trường Sinh nhìn người bên cạnh, đã làm tốt dùng Laptop chuẩn bị việc ghi chép, một máy ghi âm, máy ghi âm là cái cuối cùng bảo đảm, để phòng ngừa lúc ghi chép có gì không đúng với nội dung.
-Trước tiên tôi sẽ hỏi mấy vấn đề, nếu có bỏ sót cái gì đấy, thì Lan chính ủy cứ phản ánh bổ sung, thế nào?
Đinh Trường Sinh hỏi.
-Tốt, bắt đầu đi.
Lan Hiểu San sắc mặt như thường, rất bình tĩnh.
Nàng rất rõ ràng Đinh Trường Sinh mục đích của chuyến này, lúc từ văn phòng truyền đến tin báo tổ dò xét tỉnh kỷ ủy muốn tới tiến hành dò xét trong cục công an thành phố, Lan Hiểu San cũng không có để cái chuyện này ở trong lòng, tổ dò xét đến hoạt động điều nghiên cũng là rất bình thường, chỉ đến khi Hà Minh Huy cuối cùng nói một câu, lần này tổ trưởng tổ dò xét tỉnh kỷ ủy là Đinh Trường Sinh, thì nàng mới chính thức coi trọng.
Đinh Trường Sinh sở dĩ đến Hồ Châu mà không có cùng Lan Hiểu San gặp mặt, cho dù lúc đến trong cục, vẫn là không có cùng Lan Hiểu San gặp mặt, mà vẫn luôn ở trong văn phòng Hà Minh Huy, kỳ thật chính là vì để tránh hiềm nghi cho Lan Hiểu San, đến khi nàng biết được người đến chính là Đinh Trường Sinh, thì nàng liên hệ với hắn từ sớm trước đó rồi.
Mục đích rất đơn giản, chính là hỏi Đinh Trường Sinh muốn làm gì, để nàng có thể làm chút gì đó giúp được công việc của hắn, đối với Lan Hiểu San mà nói, Đinh Trường Sinh vì nàng làm nhiều chuyện, đủ đã chứng minh hắn là một người có thể tin cậy được, mà giữa hai người ăn ý theo từ sự kết giao, trở nên càng ngày càng nước chảy thành sông.
-Vấn đề thứ nhất là về tình hình trị an Hồ Châu, chị với tư cách nhị bả thủ của cục công an thành phố, đối với trị an Hồ Châu tự đánh giá khách quan đi .
Đinh Trường Sinh ném ra một vấn đề không quan trọng, nhưng mà vấn đề này chỉ là một sự bắt đầu, đương nhiên sẽ từ từ xâm nhập đến vấn đề chính..
-Tuy rằng chị không quản đến tình hình trị an, nhưng mà cũng là một phần tử của thành phố Hồ Châu, nên tình huống trị an đến cùng thế nào, chị cũng biết, nửa năm gần đây, tỉ lệ báo án trên phạm vi lớn tăng lên, tầm gấp đôi, nhưng mà tỉ lệ phá án vẫn là y nguyên như cũ không có theo kịp những vụ báo án, đương nhiên trong này có nhiều vấn đề, có bản án đã lập thành án chưa giải quyết, có bản án không có khả năng phá, vì vậy không có lập án .
Lan Hiểu San không nhanh không chậm nói.
-Đây là quy định trong cục công an thành phố?
-Không đúng, chỉ là quy định bất thành văn, nhưng mà trong cục cũng không có ai có phản đối, dù sao nhân viên công tác có hạn, có bản án đúng là không phá được, trong cục cũng không có biện pháp khác .
-Việc này cục trưởng Cảnh Trường Văn có biết không?
Đinh Trường Sinh lại hỏi.
-Đương nhiên, nếu Cảnh cục trưởng không biết thì ai dám làm như vậy, đương nhiên, đây cũng là chuyện không có cách nào khác, trên thực tế, có rất nhiều địa phương, cục công an đều là làm như vậy đấy..
-Nếu làm như vậy, có trái pháp luật hay không?
Đinh Trường Sinh lên giọng hỏi.
- Đương nhiên là trái pháp luật, nhưng mà…
-Tốt rồi, còn có một vấn đề, có người cử báo, cục công an thành phố lập ra cái gọi là xây dựng các hạng mục ổn định trị an Hồ Châu, có phải là hướng đến các xí nghiệp thu tiền?
Đinh Trường Sinh đã kéo đến chuyện này, muốn trước khi Cảnh Trường Văn đến, thì đem chứng cứ làm vững chắc rồi.
-Vấn đề này, hành động là do cục trưởng Cảnh Trường Văn tự mình phụ trách, chị không biết rõ, trong cục người cùng Cảnh cục trưởng chịu trách nhiệm về chuyện này là Triệu Lâm, em có thể tìm hắn để hỏi.
Lan Hiểu San nói ra.
-Được rồi, cuối cùng là chị đánh giá đối với cục trưởng Cảnh Trường Văn từ khi hắn đến Hồ Châu, đã có cống hiến như thế nào đối với tình hình trị an của Hồ Châu?
Lần này là Dương Minh hỏi, đây cũng là do Đinh Trường Sinh bàn trước rồi, vấn đề cuối cùng để cho Dương Minh hỏi, đây cũng là vì tránh hiềm nghi.
------------