1954
Chu Lương thần không biết đây là lần thứ mấy bị hắn kêu đi ra bồi tửu, nàng cũng không biết đây là địa phương nào, chỉ biết nơi này là quán bar, cũng chỉ có thể dựa theo chỉ lệnh những người này đi hầu hạ tốt đàn ông, nói là bồi tửu, kỳ thật kết cục là cái gì thì nàng rất rõ ràng.
Từ khi cùng một cái nữ đồng học bị những người này bắt cóc, thì không còn có nhìn thấy người nhà, càng không biết lúc nào có thể đi ra ngoài, cũng không biết tình hình mẹ của mình như thế nào, sinh hoạt trong tối tăm không ánh sáng mặt trời sắp làm cho nàng hỏng mất, thế nhưng là những người này lại nói, bọn hắn biết rõ nhà nàng ở đâu, nếu như không dựa theo lời của bọn hắn đi làm, tiếp theo là mẹ của nàng cũng sẽ bị bắt cóc mang đến nơi đây, lúc mới bắt đầu nàng còn không tin, nhưng mà về sau những người kia rõ ràng biết tất cả về gia đình mình, mà chính nữ đồng học rồi lại biến mất, thì nàng cảm thấy khả năng là mình đã bị lừa.
-Lão bản hôm nay tâm tình không tốt, cô hãy hảo hảo hảo hầu hạ, bằng không mà nói, hậu quả là gì thi cô cũng biết .
Quản lý quán bar đến gần bên người uy hϊếp Chu Lương thần nói.
-Em…em biết rõ, vậy lúc nào thì em được rời khỏi nơi đây?
Chu Lương thần nhỏ giọng hỏi.
-Đợi cô trả đủ tiền, thì mới có thể rời đi .
Tên quản lý bất vi sở động nói.
-E…em… không có nợ tiền ..của anh..
-Không nợ tiền thì như thế nào cô lại viết giấy vay nợ, thiếu nợ trả tiền đó là đạo lý hiển nhiên..
-Thế nhưng là …. cái giấy vay nợ là các người dồn ép em phải viết…
Chu Lương Thần lại muốn khóc lên rồi, nhưng mà nàng biết rõ, vô dụng, những người này chính là dùng những thủ đoạn hèn hạ như thế này để làm cho mình đi vào khuôn khổ đấy.
Lúc mới bắt đầu thì nói rất hay, bảo nàng chỉ làm ở chỗ này mười ngày, thế nhưng là mười ngày sau lại tiếp tục mười ngày, tên quản lý quán bar nói, mình chỉ là hai bàn tay trắng, nên phải dùng thân thể của mình để hoàn trả tiền ..
-Được rồi, đi vào, nếu như hầu hạ không tốt, cô không có quả ngon để ăn đâu.
………………………………………………………………………………….
Tề Nhất Hàng đi đến Hồ Châu thì đã quá giờ cơm trưa rồi, Đinh Trường Sinh cảm thấy trước ăn chút cơm rồi hãy nói, trong lúc ăn cơm cũng có thể lên kế hoạch nên làm cái gì trước bây giờ, cũng không thể cứ trực tiếp như vậy đi bắt người, Cảnh Trường Văn không phải là người bình thường, với tư cách cục trưởng công an, trong tay nhất định là có súng, nếu như một khi có nổ súng, thì nếu có hậu quả gì xảy ra thì sẽ có thể không nắm chặt.
-Tề chủ nhiệm, chúng ta ăn cơm trước đi, để em an bài một chút, nhìn xem hành động như thế nào phù hợp .
Đinh Trường Sinh ý tứ rất đơn giản, đều muốn dễ dàng đem Cảnh Trường Văn bắt lại, nhất định phải tìm cách, bằng không mà nói, rất có thể sẽ xảy ra chuyện.
-Không được, chuyện này giấu giếm không được bao lâu, nếu như một khi để lộ tin tức, như vậy thì ai dám đảm bảo sẽ không phát sinh ra một Đàm Quốc Khánh thứ hai, đến lúc đó áp lực của chúng ta liền lớn hơn, đối phương thì trong tối, chúng ta ở ngoài chỗ sáng, sự an toàn của chúng ta liền khó bảo đảm, nhất là cậu đấy, Trường Sinh… chuyện này phải quyết định thật nhanh.
Tề Nhất Hàng lúc này đây lại là gọn gàng dứt khoát, mấu chốt nhất chính là hắn cũng biết người bên trong tỉnh kỷ ủy cũng không phải là hoàn toàn tin tưởng được, vạn nhất có người để lộ ra tiếng gió, như vậy hậu quả sẽ như thế nào rất khó nói.
-Vậy được rồi, để em hỏi một cái, nhìn xem Cảnh Trường Văn có ở tại trong cục hay không?
Đinh Trường Sinh gật đầu, rồi đi ra ngoài gọi điện thoại.
Vốn nếu để cho bí thư La Bàn Hạ đánh lừa đem Cảnh Trường Văn đền thành ủy, như vậy thì có thể đơn giản đem hắn bắt lại, nhưng mà La Bàn Hạ đã cùng Cảnh Trường Văn ngả bài, hiện tại lại để cho Cảnh Trường Văn đến thành ủy, kế sách này sợ là không thể thực hiện được rồi, còn dư lại cũng chỉ có đến nhà hắn trong khu nhà ở của cục công an thành phố, nếu như là trong nhà hắn, như vậy hắn tính cảnh giác nhất định sẽ rất cao khi có người tiếp cận đến, vậy thì cách cuối cùng chỉ là tiếp cận hắn tại trong cục thì có khả năng tính cảnh giác thấp hơn một ít.
-Chấn Đông…., Cảnh Trường Văn có tại trong cục không vậy?
-Không có ở đây, từ lúc đi đến thành ủy cũng chưa có trở lại, tôi không có gặp hắn.
Lưu Chấn Đông nói ra.
-Anh đi tìm Triệu Lâm, hỏi hắn một chút, hỏi xem Cảnh Trường Văn có khả năng nhất đi đến nơi nào, toàn bộ mau nói cho tôi biết .
Đinh Trường Sinh phân phó nói.
Sau đó đi vào gian phòng, Tề Nhất Hàng nhìn qua, hỏi:
-Thế nào, có thể xác định vị trí của hắn chưa?
-Sáng nay bí thư La Bàn Hạ tìm hắn, nhưng mà từ đó về sau không ai gặp lại hắn, em đang nhờ người tìm, có khi nào hắn chạy về tỉnh thành không?
Đinh Trường Sinh lo lắng nghĩ đến, nếu như La Bàn Hạ đã ra mặt tác động, như vậy Cảnh Trường Văn thật sự rất có thể chạy về tỉnh thành, nói như vậy thì có điểm phiền toái rồi.
Tề Nhất Hàng sững sờ, hắn cũng lo lắng điểm này, nhưng mà cũng may không bao lâu Lưu Chấn Đông gọi điện thoại đến, nói là dựa theo lời nói Triệu Lâm, Cảnh Trường Văn rất có thể đi đến quán bar rồi, quán bar kia trước vốn là Hoa Cẩm Thành đấy, nhưng mà bị Cảnh Trường Văn lấy, sau đó để cho một người thân thích của mình kinh doanh, hắn thường xuyên đi vào trong đó uống rượu.
-Đi, chúng ta có tin tức, đi nhìn xem .
Đinh Trường Sinh thu hồi điện thoại, mang theo đám người Tề Nhất Hàng lên xe mở chạy đến quán bar mà Lưu Chấn Đông nói..
Cái đó thì Đinh Trường Sinh biết rõ, vì vậy không bao lâu đã đến bên ngoài quán, tuy rằng bề ngoài không lớn, nhưng mà trên lầu, tất cả đều là phòng của quán bar, Đinh Trường Sinh từ xa cũng đã thấy được trước cửa đang đậu một chiếc xe cảnh sát, đây chính là xe mà Cảnh Trường Văn thường xuyên sử dụng..
-Tề chủ nhiệm, xe đang đậu tại đó, người có lẽ trên lầu, không biết hắn có mang theo súng hay không..
Đinh Trường Sinh nói..
…………………………………………………………………………………….
Cảnh Trường Văn lúc này đang uống rượu, Chu Lương Thần thì hầu hạ, hắn uống một ly, Chu Lương Thần rót một ly, ghê tởm nhất chính là Cảnh Trường Văn hơn phân nửa nâng ly, đều rót vào trong miệng Chu Lương Thần, Chu Lương Thần một giọt cũng không dám nôn ra, vì vậy chai rượu đỏ này, Chu Lương thần uống hơn phân nửa, mà Cảnh Trường Văn thì uống không nhiều.
-Này… chổng mông lên cho anh nhìn xem một chút.
Cảnh Trường Văn nắn bóp cái mông tròn của Chu Lương Thần nói ra.
-Lão bản, van anh, bỏ qua cho em đi….hôm nay em mệt quá không thỏa mãn anh được, em mời anh uống rượu…
Chu Lương thần run rẩy lại bắt đầu rót rượu.
Chén rượu vừa mới đưa tới ly rượu đến trước mặt Cảnh Trường Văn, thì đã bị hắn một cái tát đánh bay.
-Chổng mông lên cho ta chơi một cái mau, kỹ nữ các người, đều là đồ đê tiện, mẹ kiếp, cô có biết tại sao phải ở chỗ này để cho những người đàn ông khác chơi không? Đều là bởi vì người mẹ tao bức của cô không nghe lời, nếu như mẹ cô dựa theo lời nói của lão tử mà làm, thì lão tử đã đáp ứng, sẽ không động tới cô đấy, nhưng mà mẹ cô mặc kệ sống chết của cô, không dựa theo lời lão tử nói, vì vậy khoản nợ này, cô phải trả đấy, tôi nói cho cô biết, đời này cô cũng đừng nghĩ đi ra khỏi cái chỗ này, hãy thành thật ở chỗ này bán thân kiếm tiền, chờ ngày nào đó lão tử cao hứng, đem mẹ cô gọi tới, lúc đó lão tử làm cùng một lúc chơi hai mẹ con của cô, khi đó mới thú vị đây .
Cảnh Trường Văn đã uống rượu ngà say, bắt đầu không kiêng nể gì chửi rủa Chu Lương Thần.
Mà những lời này giống như là dao găm cắt lấy trong tâm Chu Lương Thần, cho nên nàng giờ phút này giương đôi mắt nhìn xem Cảnh Trường Văn đều là màu đỏ đấy, nhưng là vì trong gian phòng ánh sáng mờ tối, hơn nữa Cảnh Trường Văn căn bản không có phòng bị đến một cô gái tay trói gà không chặt, vì vậy không có nghĩ đến chuyện gặp nàng phản kháng, thế nhưng là Chu Lương Thần lúc này lại theo dõi cây súng hắn đang ném ở trên ghế sa lon ..
------------